"Không thể đem theo? Ngươi biết bức họa này quý bao nhiêu sao? Vì sao không thể mang đi?" "Cái tượng đồng này có hơn bảy trăm năm lịch sử, để nó ở lại đây sẽ là tổn thất của đế quốc! Để ta đem nó lên thuyền, ta đưa cho ngươi 5000." "Sẽ có ngươi vớt lên hả? Có trời mới biết được đến khi thuyền vớt tới thì Titanic có còn hay khôngtrên đời hay không!" ............ Khi Đường Triều đi lên tới boong tàu, mấy quý tộc kia đang lớn tiếng tranh luận cùng thuyền viên. Ngược lại với bọn họ, đám hành khách ở khoang hạng ba lại cực kỳ an tĩnh, có trật tự mà lên thuyền Carpathia. Đường Triều không có bao nhiêu hứng thú nghe mấy cái quý tộc kia cãi cọ. Nhìn chung quanh một vòng, cũng không có nhìn thấy Jack và Rose, không biết hai người bọn họ đã lên thuyền kia hay chưa nữa. ............ Khoảng hơn nữa tiếng sau, mọi người mới di chuyển xong hết. Trên Titanic cũng chỉ còn lại mình Đường Triều cùng hai thuyền viên. Hai người kia là ở lại trông coi đồ vật, chờ thuyền khác đến. Bất quá công tác bảo hộ cũng làm đầy đủ, cho nên dù cho Titanic có thật sự chìm thì hai người này vẫn có năng lực để tự bảo vệ bản thân. ............ "Phong thuỷ sư tiên sinh! Ngài nhất định phải bảo trọng a! Hy vọng lại có thể nhìn thấy ngài lần nữa!" Edward đứng ở trên thuyền Carpathia, cẩn thận tìm kiếm một phen, mới nhìn thấy Đường Triều đang đứng ở chỗ cột buồm liền lớn tiếng chào tạm biệt. Đường Triều nghe tiếng, xoay người lại, nhìn thấy Edward ở thuyền bên kia, liền quơ quơ tay tỏ vẻ mình đã nghe thấy. Về sau...... Chắc là không có cơ hội gặp lại rồi. "Phong thuỷ sư tiên sinh không có lên thuyền sao?" "Trời ơi! Tại sao lại để phong thủy sư tiên sinh ở lại trên Titanic một mìnhchứ?" "Thuyền trưởng Edward, đây là cách ông đối đãi với người đã cứu cả Titanic sao?" "Vì sao phong thuỷ sư tiên sinh không lên thuyền?" ............ Các quý tộc ở trên Carpathia nghe Edward la lên mới phát hiện ra, phong thủy sư tiên sinh không có lên thuyền! Bọn họ vốn còn muốn trở lại New York sẽ mời Đường Triều xem phong thủy cho bọn họ mà! Edward vậy mà lại dám bỏ phong thủy sư tiên sinh ở lại trên Titanic! Mọi người tức giận trừng ông thuyền trưởng râu bạc nào đó! Edward...... Căn cứ theo mức độ nhân khí của Đường Triều bây giờ, ông muốn giải thích rõ ràng với đám này còn mất một phen sức lực a. ............ Đương nhiên, chuyện Edward đau đầu đã không còn nằm trong phạm vi suy xét của Đường Triều nữa rồi. Đường Triều chào hỏi hai thuyền viên đó một tiếng liền đi vào trong khoang thuyền. Hả? Ra boong tàu hứng gió lạnh thêm một đêm đó hả? Cậu chỉ là nói giớn chơi với mấy người xem kia thôi! Bây giờ nguyên cái du thuyền to đùng này chỉ còn có 3 người bọn cậu mà thôi, Đường Triều mới không ngu mà đi tự ngược mình đâu! "Các người xem thân ái! Chủ bá hôm nay vui vẻ! Quyết định không phát boong tàu nữa! Ta bây giờ muốn tìm một cái phòng ngủ, khoang hạng nhất được không? Mọi người có ý kiến nào không?" Đường Triều điều chỉnh màn ảnh, đem phạm vi quay chụp thu nhỏ lại một chút. "Chủ bá! Ngươi thiệt là quá xấu xa rồi! Ta còn tưởng ngươi lại cho bọn ta xem boong tàu nữa không." "Ha ha! Chủ bá đổi bản đồ này ta thích !" "Bây giờ khoang hạng nhất không ai, chủ bá ngươi nhất định phải chọn căn phòng nào xa hoa nhất í!" "Di? Căn phòng phía trước cũng không tồi! Chủ bá có thể suy xét lựa chọn nga!" "Tam Tam, ngươi thật sự là quá soái đi!" ............ Người xem thấy Đường Triều tính tìm một phòng hạng nhất ở liền sôi nổi trêu đùa. "Vị bằng hữu vừa mới khen chủ bá soái ơi! Ngươi có một đôi mắt rất là sáng suốt đó! Khen thưởng cho một bông hồng nhỏ! Ha ha ha!" Đường triều vừa đi đường vừa trêu chọc lại mấy người xem kia. Ân? Hồi nãy hình như có người xem vừa đề cử nói căn phòng phía trước không tồi thì phải?
Đường Triều nhìn theo phương hướng mà người xem vừa chỉ, nếu bỏ qua mấy tạp vật ngã trái ngã phải kia ra thì căn phòng này đứng thật là không tồi. Hơi suy nghĩ một chút Đường Triều liền đi qua. "Rose, là anh đã liên lụy em, em nên đi lên Carpathia mới đúng." "Không, Jack! Là chính anh đã mang đến cho em cuộc sống mới này. Những ngày mà hai chúng ta ở bên nhau chính là những ngày tháng đẹp nhất trong cuộc đời em! Em không hối hận về quyết định của bản thân một chút nào hết!" "Rose! Nghe này, em nhất định phải sống thật tốt. Chờ thuyền kéo đến, em nhất định phải đi lên thuyền ngay lập tức." "Jack! Anh quên rồi sao, em hiện tại đã là Rose Dawson? Anh mà nhảy xuống thì em cũng sẽ nhảy theo anh ngay! Chúng ta, cả hai chúng ta sẽ cùng nhau lên thuyền, sau đó chỉ cần tránh đi tai mắt của Cal là mọi chuyện sẽ ổn thôi!" "Rose, gặp được em là điều may mắn nhất cuộc đời của anh!" ............ Đường Triều mới vừa đi tới cửa liền nghe được cuộc trò chuyện của hai người đang lâm vào tình yêu cuồng nhiệt nào đó. Đường Triều...... Jack cùng Rose vậy mà cũng không có lên thuyền Carpathia! "Di? Chủ bá! Giọng nói này hình như là Jack a?" "Là Jack cùng vị tiểu thư quý tộc kia sao?" "Ha ha! Chủ bá có muốn đi qua bên kia chào hỏi hay không a?" ............ Uy uy uy! Còn muốn ta đi qua bên đó chào hỏi nữa hả, ngươi không biết bóng đèn sáng chói là thứ mấy đôi yêu nhau ghét nhất hả? Đường Triều căn bản không thêm nhìn mấy lời cổ vũ vây xem của mấy người kia, xoay người đi tìm một gian phòng khác. Cậu vẫn là đi lựa gian phòng nào cách xa nơi này một chút đi. Còn Jack cùng Rose sao? Hi vọng bọn họ thật sự có thể giữ gìn phần tình yêu cuồng nhiệt này hạnh phúc đến cuối đời đi. ............ Hai ngày kế tiếp, Đường Triều vẫn phát sóng trực tiếp như bình thường, chỉ là buổi sáng thay vì phát boong tàu đổi thành phát sóng băng sơn mà thôi. Ai biểu mấy người xem ở Hoa Hạ tinh một đám đều là dân nhà quê làm chi! "Chủ bá chủ bá, ngươi còn chưa có nói cho ta ngươi quay mấy cái này ở tiểu hành tinh nào a? Ta muốn thừa dịp đang nghỉ hè đi du lịch!" "Đúng vậy! Đồng cầu!" "Phát sóng trực tiếp nhiều ngày như vậy rồi, ta cũng chưa biết chủ bá đang làm việc ở công ty nào đâu." "Ha ha! Ta hiện tại đang ở trên phi thuyền đi băng tinh. Muốn nhìn băng sơn, đành phải tạm chấp nhận vậy!" "Lầu trên thật là thổ hào a! Lộ phí cộng thêm tiền vé vào cửa cộng lại cũng phải 10 vạn Tinh tệ đi?" "Cầu đừng nói nữa! Toàn bộ gia sản của ta đó!" "Chủ bá, cái tiểu hành tinh này khi nào mở cửa đón khách vậy, hy vọng vé vào cửa tiện nghi một chút!" ............ Đường Triều...... Có mở cửa hay không hả, cậu bây giờ còn chưa hiểu rõ cái hệ thống kia đâu! "Thuyền tới!" "Đợi hai ngày, rốt cuộc có thể rời đi nơi này!" ......... Trên thuyền lớn yên tĩnh, hai giọng nói này khỏi phải nói cũng biết có bao nhiêu vang vọng rồi. Đường Triều ngẩng đầu nhìn xem, thấy hai thuyền viên bị lưu lại đang kích động ôm nhau dính một cục..... Có thể tấy được, bọn họ ở lại đây trông coi cũng chả vui vẻ gì mấy. "Đinh! nhiệm vụ《 Titanic 》kết thúc, đếm ngược trở về hiện thực, 10, 9, 8......" Đúng lúc này, thanh âm của M30 cũng vang lên! Rốt cuộc có thể kết thúc! Đường Triều nhanh chóng dẹp bỏ trạng thái phát ngốc của bản thân, sau liền hấp ta hấp tấp nói với phòng phát sóng: "Các người xem thân ái, chủ bá có việc phải offline! Chúng ta giang hồ gặp lại!"
"Thuyền kéo vừa mới tới, chủ bá còn chưa phát sóng mà sao đã đi mất rồi?" "Sao tự nhiên lại có việc vậy chứ?" "Đổ mồ hôi! Tắt luôn phòng phát sóng trực tiếp rồi, chủ bá cũng tùy hứng thiệt, nói đi là đi!" "A a a! Ta còn chưa kịp xin số liên lạc của Jack mà!" "Chủ bá ngày mai ngươi còn online không vậy?" ............ Đường Triều cũng muốn chào tạm biệt người xem đàng quàng a, nhưng mà thời gian thực sự không cho phép! Lúc này, Đường Triều lại trở về quảng trường trung tâm của hệ thống, xung quanh vẫn lơ lửng một đống bức họa cuộn tròn. Mỗi cái bức họa ở chỗ này tương ứng với một cái tiểu thế giới, bây giờ ở đây lại nhiều như vậy..... Chẳng lẽ cậu phải hoàn thành tất cả sao trời? "Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc. Khen thưởng đã phát vào trong ba lô, hiện tại có thể lựa chọn trạng thái nhân vật để xem thuộc tính của bản thân." Đường Triều: ........ M30 tuy rằng nói chúc mừng, nhưng mà ngữ khí cũng không có một chút phập phồng lên xuống nào hết vậy. Đúng rồi! Nói đến khen thưởng, Đường Triều đột nhiên nhớ lại một việc, vội vàng sờ soạng trong lòng ngực mình. "M30, nĩa của ta đâu?" "Hành vi của ký chủ thuộc về gian lận, trái với quy luật vận hành của hệ thống, đã bị hệ thống tịch thu." "Quy luật vận hành là cái quỷ gì vậy, sao ta không biết gì hết?" "Xin mời chọn xem trạng thái nhân vật, nhìn góc bên phải rồi tiến hành xem xét." M30 lạnh lùng trả lời. Đường Triều nghe vậy có chút không vui. Cực cực khổ khổ phát sóng trực tiếp sáu ngày, đến cuối cùng liền cái nĩa cũng không lụm được sao? "Tại sao nĩa mang ra không được nhưng di động lại mang vào được." "Vật phẩm ở thế giới chủ có thể mang vào trong tiểu thế giới. Nếu kí chủ cấp bậc quá thấp, vật phẩm ở tiểu thế giới không thể mang về thế giới chủ được." "Vậy làm sao mới thăng cấp được đây?" "Chế độ thăng cấp kí chủ có thể tự tiến hành tham khảo quy luật vận hành của hệ thống." Được rồi...... Đường Triều biết, bản thân có hỏi tiếp cũng chả được ích lợi gì nữa. "Vậy còn đánh thưởng của mấy người xem trên Hoa Hạ tinh thì sao? Ta có thể lấy ra hay không?" Đường Triều lại hỏi thêm một vấn đề mới. Mấy ngày này, cậu tổng cộng thu hoạch được hơn tám ngàn tệ. Nếu mà có thể lấy ra hết thì đối với cậu và Đường Kim Tú đây có thể coi như một núi tiền cực kì to bự. "Có thể. Nhưng phải tiến hành chia phần với hệ thống. Tỉ lệ chia là chia hai tám." "Hệ thống! Ngươi cái gì cũng không làm vậy mà đòi lấy hai phần? Cái này hơi bị nhiều rồi đó nha?" Hai phần! Hai phần của tám ngàn chính là một ngàn sáu! Đường Triều thấy lòng mình đang nhỏ máu! "Ký chủ hiểu lầm rồi, hệ thống thu tám phần, trả cho ký chủ hai phần. Chi tiết cụ thể nằm trong quy luật vận hành của hệ thống, thỉnh xem xét." Đường Triều!!! Đen!Đen! Đen! Quá đen rồi!!! Đây là muốn làm Hoàng Thế Nhân phiên bản tinh tế hả!!! "Tiểu thế giới tiếp theo trong vòng bảy ngày phải mở ra, thỉnh ký chủ mau chóng an bài thời gian thỏa đáng! Chúc sinh hoạt vui vẻ!" Không để Đường Triều tiếp tục nói chuyện, M30 lại lần nữa lạnh lùng lên tiếng. "Ngươi không thấy cách chia của quá là quá đáng lắm sao?" "M30, chúng ta yêu cầu hảo hảo nói nói chuyện." "M30?" ............ Đường Triều thấy M30 tính bỏ đi nữa vội vàng hỏi. Nhưng mà!!! Toàn bộ quảng trưởng hệ thống đã không còn túng tích của M30 đâu nữa rồi!!! Đường Triều..... Cậu bây giờ cảm thấy mình giống như bong bóng bị xẹp vậy, ỉu xìu không còn sức sống nữa rồi. Mang theo tâm tình buồn bực đó, Đường Triều mở ra giao diện phát sóng trực tiếp. Sau đó tìm kiếm chỗ trạng thái nhân vật, duỗi móng vuốt mở ra..... Lấy trình độ keo kiệt của cái hệ thống, cậu đối với việc khen thưởng nhiệm vụ đã không có bao nhiêu hy vọng rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]