Cô đưa cho anh chiếc của nam, Chính Phong lại không khách khí đòi cho bằng được chiếc màu trắng.
“Nhưng chiếc màu trắng là cho nữ”
“Anh thích nó hơn”
“Làm sao mà vừa?”
“Bảo họ làm lại, cho chiếc màu trắng lớn lên, chiếc màu đen nhỏ đi!”
“Anh quá đáng a! Là vật em mua tặng mà anh lại có ý không thích!”
Tranh qua cãi lại rốt cuộc cả hai để lại hai chiếc vòng mà chui tọt lên giường ngủ.
Hôm sau tỉnh dậy cô đã không thấy Chính Phong bên cạnh nữa, từ khi nằm chung một giường cô mới nhận ra anh thật sự rất mê ngủ, ngủ cực kì sâu, hiếm khi chịu dậy sớm trước cô. Không có cách liên lạc cho anh cô chỉ biết nằm trên giường lười biếng nghịch điện thoại. Nhớ đến một người cô tự mắng mình một hồi vội vã soạn tin nhắn
“Edric đại nhân! Giáng sinh vui vẻ!!!! Dù muộn một chút nhưng em vẫn mong anh có được thật nhiều hạnh phúc trong năm nay!!!” Hôm trước anh đã nhắn chúc mừng cho cô nhưng do quá bận Vy quên mất trả lời tự thấy bản thân tội lội chồng chất
“Em không quên mất luôn sự hiện diện của tôi thì tôi đã vui lắm rồi” Anh lập tức trả lời
“Xin lỗi xin lỗi!! Nô tài vô tâm thật lòng mong đại nhân lượng thứ” Cô đóng kịch nói
“Được, chỉ cần em trả lời một câu hỏi”
“Vâng”
“Điều em mong ước mỗi năm là gì?”
Câu hỏi tưởng như bình thường lại đánh động tâm lí cô rất mạnh, phải đợi hồi lâu Vy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-yeu-em/2158581/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.