Lòng người là một thứ rất thú vị.
Đối với Nhạc Thanh Hạ mà nói, núi đao biển lửa chưa chắc đã có thể khiến y cau mày, thì đau đớn có tính là cái gì cơ chứ? Vậy mà khoái cảm và sự hổ thẹn… lại có thể khiến y giãy giụa và khốn quẫn, sau đó tự mình rơi vào lưới, khó lòng thoát khỏi.
Suy nghĩ của Lý Nhân xoay chuyển liên tục, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt lo lắng. Cho đến khi Nhạc Thanh Hạ run rẩy đặt tay lên thắt lưng, chậm rãi cởi bỏ, hắn mới bắt đầu giả vờ kinh ngạc.
Lan Vân Bào rơi xuống thật chậm, dường như lưu luyến không muốn rời xa chủ nhân, trượt từ trên vai xuống, lộ ra da thịt mềm mại. Thân thể Nhạc Thanh Hạ hơi run, y giơ tay lên, như muốn che lấp cái gì đó… Nhưng y làm sao che được một thân đầy dấu vết tình dục, che được những đồ vật phóng túng lại tinh xảo kia?
Đến khi Nhạc Thanh Hạ cởi xong vớ giày, âm thanh Hình Mạc Tu mới thong thả vang lên: “Hình như Nhạc chân nhân quên mất cái gì rồi… Phát quan kia của ngươi cũng nên lấy xuống rồi chứ?”
Cởi phát quan ra, tóc dài được buộc lại nghiêm cẩn và ngay ngắn cũng theo đó rơi xuống. Bởi vì buộc lại đã lâu, sợi tóc mềm mảnh có hơi lượn sóng, thả xuống dọc theo lưng của Nhạc Thanh Hạ tựa như một dòng sông màu mực quanh co khúc khuỷu.
Cảnh sắc này rất đẹp, mà chủ nhân của cảnh sắc ấy lại bày ra cảm giác tương phản kì lạ —
Hai chân trần trụi giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-dua-bon-dai-su-huynh/193544/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.