Nói là “bồi” y, nhưng vào trong rừng không lâu, linh sủng của Hình Mạc Tu liền nhất phi trùng thiên (bay vào bầu trời),không biết đi đâu.
Vừa mới bắt đầu, nó còn đứng trên vai của Nhạc Thanh Hạ, thời gian dần qua liền không nhịn được vỗ cánh bay đi, đuổi theo tiểu trùng bay ngang qua, đi mổ đầu cành cây mọc quả dại,nhìn qua trông không khác gì con chim bình thường. Nhạc Thanh Hạ nhìn qua mấy lần, chỉ thấy ánh mắt của hắc tước (con chim màu đen) linh động trong suốt, so với những con chim bình thường nhiều hơn một phần thông tuệ, thay vào đó làm y hoài nghi ấn tượng đầu tiên của mình là do Hình Mạc Tu tiên nhập vi chủ*.
* “Tiên nhập vi chủ”: ấn tượng ban đầu làm chủ đạo, khiến suy nghĩ, phán đoán phía sau bị ảnh hưởng theo nó.
Đợi đến lúc hắc tước vỗ cánh bay đi, ngay cả âm thanh vỗ cánh cũng không nghe thấy, Nhạc Thanh Hạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
So với việc bị linh sủng của Hình Mạc Tu “hộ tống” đi đường, y thà một mình đối phó với bất ngờ có khả năng phát sinh trong rừng này còn hơn…
Rừng rậm sâu vô cùng, không nhìn thấy ánh mặt trời, cũng may Nhạc Thanh Hạ vận khí không tệ, tìm thấy dấu vết đi đường của một người dân bản xứ thời điểm người ấy đi ra đường mòn, y đi men theo dấu chân in lại lúc trước, càng đi, càng cảm thấy cơ thể không thích hợp.
Lan Vân Bào là pháp y, xưa nay đều mặc ở phía ngoài cùng, đây là lần đầu tiên Nhạc Thanh Hạ phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-dua-bon-dai-su-huynh/193540/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.