: Mẹ đến rồi!!!
Kỷ Uấn Chi ngủ một giấc là đến tận trưa hôm sau mới dậy, lúc tỉnh lại thì vô cùng thỏa mãn mà chậm rãi xoay người, cô liền nhớ tới tối hôm qua ôm Tiểu Y, thật giống như là không có ôm bao lâu đã liền chìm vào giấc ngủ, cả một buổi tối ngủ phi thường an tâm.
Nhưng mà giây phút thanh thản ngắn ngủi đã qua đi, Kỷ Uấn Chi đột nhiên mở mắt ra, cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, má ơi! Đã 12 giờ rưỡi rồi a! Khoảng cách mở màn bữa tiệc chỉ còn có nửa giờ!!!
Kỷ Uấn Chi cả người liền thấy không ổn, gần như là nhảy từ trên giường xuống, vội vội vàng vàng thay quần áo mang giày, vô cùng lo lắng đi thẳng xuống lầu dưới.
Dọc theo đường đi đầu óc của cô đều sắp nổ tung lên rồi, không dám tưởng tượng một hồi bữa tiệc sẽ trông ra làm sao, ngẫm lại dáng vẻ diễn tập rối tung của tối hôm qua, Kỷ Uấn Chi chân có chút run, thậm chí không dám bước ra thang máy.
Hít sâu một hơi, ôm tâm thái chịu chết, bước ra thang máy.
Nhưng mà mới vừa bước vào hội trường, Kỷ Uấn Chi chính là mắt chữ A mồm chữ O.
Liền thấy trong hội trường, không có như trong tưởng tượng của chính mình là một cảnh tượng hoảng loạn, hết thảy đều tiến hành vô cùng ngay ngắn gọn gàng, mọi người đều đang bận rộn một cách trật tự.
Khu vực khán gia và khu vực báo chí đã được phân bố đâu vào đó, chỗ ngồi cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, băng rôn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-dien-tot-vi-hon-the/981405/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.