"Ôi, đau, nhẹ chút nhẹ chút..."
"Ugh! Đinh Linh, cô đây là tìm cơ hội để trả thù tôi sao?"
Đinh Linh dở khóc dở cười, "Tôi nào dám đây." Vừa cẩn thận giúp Kỷ Uấn Chi xoa bóp eo, vừa tận lực nén cười.
Sáng sớm hôm nay, bà chủ gọi điện nói hôm này sẽ không đến công ty, bị thương nên phải tịnh dưỡng nghỉ ngơi.
Sau đó liền gọi mình tới, giúp cô xoa bóp eo......
Đến rồi liền nhìn thấy cái tên này nằm nhoài trên sofa, xem ra cử động cũng không thuận tiện. Chỉ biết cô kêu đau thắt lưng, Đinh Linh nào dám hỏi nhiều, vội vàng ngoan ngoãn giúp cô xoa bóp.
Chỉ là... không dám hỏi nhiều không có nghĩa là Đinh Linh sẽ không suy nghĩ nhiều. Bởi vì dáng vẻ của bà chủ trông như mới mây mưa một trận vậy. Vì không biết nói lời ngon ngọt nên đã chọc giận cô vợ nhỏ, kết quả là bị đá ra khỏi phòng, cuối cùng dẫn đến bộ dáng chật vật như bây giờ.
Eo bị tổn thương chính là minh chứng!
"Ha, bà chủ, hai người chung sống hẳn là rất hòa hợp?" Đinh Linh vẫn là không kìm được lòng hiếu kỳ.
"Cái gì? Cô xem tôi đã thế này rồi, hòa hợp sao?" Kỷ Uấn Chi xoay tay lại chỉ chỉ vào eo.
Đinh Linh cau mày suy nghĩ một hồi, eo thì mệt mỏi tổn thương, hẳn là rất hòa hợp a. Hơn nữa bà chủ nhỏ đến giờ vẫn chưa rời giường, xem ra là dằn vặt không nhẹ à.
Nghĩ tới đây, Đinh Linh không khỏi nở một nụ cười thỏa mãn như một bà mẹ già, như thể bà vui mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-dien-tot-vi-hon-the/981375/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.