Edit: Thủy Miên.
Beta: Thượng Hỏa.
Chương 2: Cảm động không?
oOo
Nam chính bỏ chạy.
Death Flag do hắn dựng lên đã sập đổ.
—— thật không khoa học!
Chỉ từng nghe qua việc lật flag là để sống thuận lợi, chứ chưa từng nghe qua việc lật flag để chuốc thêm phiền phức vào người.
*Flag hay Death Flag là một thuật ngữ được dùng để ám chỉ những dấu hiệu được cho là báo trước về cái chết của một nhân vật trong bộ truyện Anime.
Tạ Phi Ngôn rơi vào tình trạng nghi ngờ bản thân sâu sắc.
Chẳng lẽ... là do hắn làm sai chỗ nào sao?
Nhưng rõ ràng là hắn đùa giỡn người đẹp, cũng ép người ta gả vào làm vợ lẽ mà!
Tên pháo hôi kia làm chuyện này thì dễ dàng được lãnh cơm hộp, dựa vào cái gì nam chính lại đối xử khác với hắn??
—— thật không công bằng!!
Tạ Phi Ngôn sờ sờ quả tim nhỏ của chính mình, cảm thấy đặc biệt oan ức.
Mà lúc Tạ Phi Ngôn đang ủy khuất, hệ thống online.
...
Hệ thống này là một hệ thống phản công không có lai lịch cũng không có ý tưởng mới, chỉ vì hắn tha cho nam chính nên mới được tha chết, dùng diện mạo mới và tinh thần sục sôi cùng đối diện với cuộc sống hoàn toàn mới!
Tạ Phi Ngôn lười nghe hệ thống ngu ngốc này lải nhải, rốt cuộc cũng không chắc ai giỏi hơn trong việc hô khẩu hiệu đâu à nha.
Hắn trực tiếp hỏi: "Mi có biết ta xuyên qua không?"
Hệ thống pháo hôi: "Hả?"
"Mi có biết ta làm gì trước khi xuyên qua không?"
"Hả??"
"Mi có biết cách nào để trở về không?"
"Hả???"
"Cái gì cũng không biết thì muốn chỉ bảo ta cái gì?"
"..."
Hệ thống offline.
Người nên đến không đến, người nên đi không đi.
Chẳng lẽ hắn phải sống trong thời đại này mà không có toilet sao?
Người phàm đều bảo thần tiên rất tuyệt, đó là bởi vì người ta không có được vừa ăn mì gói với lẩu cùng gà rán, vừa uống coca và ngồi xem phim điện ảnh.
Từng sống một cuộc sống hiện đại tiện nghi, ai lại muốn đấu tranh giành lấy sự sống trong thời đại lạc hậu này?
Tạ Phi Ngôn lại sờ sờ quả tim nhỏ của chính mình, cảm thấy càng xót xa hơn.
Hắn thở dài, quyết định mỗi sáng sẽ canh đến một giờ cố định để ngồi trên nóc nhà, vừa nhìn ánh dương như bánh trôi nước lăn về phía chân trời, vừa nhung nhớ cuộc sống hiện đại đã một đi không trở lại.
Ba ngày sau, ông Tạ gọi hắn vào nhà chính, khuôn mặt uy nghiêm cố hết sức nặn ra dáng vẻ hiền hòa từ ái: "Tiểu Phi à, gần đây con có khỏe không?"
Tạ Phi Ngôn cũng không sợ vẻ mặt nghiêm nghị của lão nhân, đáp: "Vẫn khỏe ạ."
Lông mày ông nhăn lại: "Vậy thì... Tiểu Phi, con cảm thấy thế nào về thiếp thất trong nhà?"
Tạ Phi Ngôn sững sờ, nhớ lại bản thân từ lúc đến đây vẫn chưa từng gặp gỡ mười bảy tiểu thiếp, có chút do dự: "Ừm, vẫn ổn?"
Vẻ mặt ông dần trở nên nghiêm túc, càng ngày càng cẩn thận từng li từng tí một: "Vậy thì... Tiểu Phi con có muốn ta tìm thêm cho con một nàng thiếp về nữa không?"
Tạ Phi Ngôn liền sửng sốt.
Vợ lẽ của nguyên chủ không dễ đối phó, dù sao đó cũng là vợ của nguyên chủ chứ chẳng phải của hắn.
Nhưng lại muốn nạp thêm vợ mới thì càng không được!
Tạ Phi Ngôn bây giờ là một thiếu niên muốn về nhà, lúc này mà đón thêm một tiểu thiếp về thì tính là vợ của hắn hay vẫn là vợ của nguyên chủ vậy?
Làm sao có thể vừa chiếm thân thể của người ta mà còn hưởng mỹ nhân của người ta được?
Không thể có chuyện đó!
Tạ Phi Ngôn cự tuyệt tận chục lần: "Không cần không cần, con không có hứng thú."
Tạ lão gia bối rối.
Mãi đến tận lúc Tạ Phi Ngôn rời nhà chính mà đi thật xa, Tạ lão gia mới rốt cục phản ứng lại, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Lớn rồi, Tiểu Phi rốt cục lớn rồi, đã tìm được chân ái rồi."
"Nhưng tại sao tình yêu đích thực đó lại là một nam nhân?"
Hơn nữa đó lại là một tên nam nhân không coi Tạ Phi Ngôn ra cái gì, thậm chí rõ ràng là có ý muốn chạy trốn.
Cả đời chưa từng tương tư ai, vừa mới nảy sinh tình cảm một cái, liền trở thành một tình yêu tai hại.
Yêu một tên nam nhân không thể về chung một nhà, cuộc đời của thằng bé thật là cay đắng!
Huhuhuhuhu!
...
Xế chiều hôm đó, hồ bằng cẩu hữu của hắn lắp bắp tìm tới cửa, dáo dác hỏi Tạ Phi Ngôn có muốn ra ngoài uống rượu không.
*Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.
Tạ Phi Yến nhìn bầu trời, không sai, mặt trời đang chiếu rọi trên cao.
Ai lại uống rượu giữa thanh thiên bạch nhật? Cái này tuy chẳng phải điểm đáng xấu hổ nhưng vẫn nên ngại ngùng vào lúc này đi? Không lẽ mọi người cổ đại đều phóng khoáng cỡ này sao?
Hồ bằng cẩu hữu thấy khuôn mặt Tạ Phi Ngôn chợt thoáng do dự, chỉ cho rằng tấm chân tình kia của Tạ Phi Ngôn bị khoảng thời gian sung sướng năm xưa làm cảm động, lại nghĩ đến lời dặn dò của Tạ gia tử, hồ bằng cẩu hữu không khỏi vui mừng khôn xiết: "Nếu không uống được rượu hoa, ngươi có thể uống rượu vang thay thế! Thiên Ất Thành ta mới mở một tửu lầu, Tạ đại thiếu gia ngươi đây còn chưa đến kiểm tra thử qua, không bằng đi một chút?"
Tạ Phi Ngôn nhất thời hứng thú: Uống rượu? Các tu sĩ cổ đại uống rượu sẽ như thế nào??
Nghĩ tới đây cái, Tạ Phi Ngôn sảng khoái đáp lại: Được! Uống rượu! Đi thôi!
...
Một tên bằng hữu tên là Tống Vanh, vì đứng hàng thứ tư nên tất cả mọi người gọi hắn Tống Tiểu Tứ.
Người như Tống Tiểu Tứ, nhìn lên trên thì mình chẳng bằng ai, nhìn xuống dưới thì chẳng có ai bằng mình. Bởi vì sinh ra ở một gia đình giàu có, phía trên có người đại ca khôn ngoan để gánh vác gia nghiệp, phía dưới có đệ đệ thiên tài bước lên con đường thành danh, việc nào cũng không đợi đến tay hắn, vì vậy suốt ngày không biết tiến tới, cùng nguyên chủ ăn chơi học xấu. Tuy rằng học không được cái cách nguyên chủ ăn chơi trác táng phá nhà phá cửa, nhưng cũng là một tên công tử bột hàng thật giá thật, người ghét chó khinh.
Hôm nay, Tống Tiểu Tứ được Tạ lão gia nhờ cậy giúp cho Tạ Phi Ngôn thoát khỏi cơn sốc ái tình.
Tống Tiểu Tứ ta đây cảm thấy Tạ lão gia quá chi lo lắng, rốt cuộc thì Tạ Phi Ngôn vẫn là bộ dáng quậy phá, nhìn thế nào cũng có phải là một kẻ si tình đâu? Hơn nữa còn đang đau khổ vì nam nhân?
Làm sao có thể??
Mà sau khi hai người lên tửu lâu, đồ ăn còn chưa lên, chỉ thấy Tạ Phi Ngôn mạnh mẽ gọi ba vò rượu mạnh, rồi rót xuống.
Tống Tiểu Tứ trợn mắt ngoác mồm, khuôn mặt tái mét.
Này, này, chẳng lẽ nói, đây là mượn rượu giải sầu trong truyền thuyết sao?
Trăm triệu lần cũng chưa từng tưởng tượng Tạ thiếu gia đào hoa sẽ có ngày gặp được chân ái?!!
Cả đời chưa từng tương tư ai, vừa mới nảy sinh tình cảm một cái, liền trở thành một tình yêu tai hại.
Tên nhóc Tạ Tiểu Ngôn này, lần đầu mới biết yêu, đã yêu trúng tên nam nhân một đi không trở về... Khổ thân ngươi!
Tống Tiểu Tứ lệ nóng doanh tròng, lã chã rơi nước mắt.
Tạ Phi Ngôn vừa rót rượu cho bản thân hắn, vừa tặc lưỡi: " Chậc, cái này mà là rượu sao? Phải gọi là giấm chua mới đúng!!"
...
Tạ Phi Ngôn cạn ly với Tống Vanh.
Sau ba lần rượu, hai người đều đang rất nóng, liền nghe thấy tiếng cãi vã từ bên dưới tửu lâu vang lên.
Cả hai đều là người thích hóng hớt, nghe tiếng thì đã ló đầu xuống phía dưới nhìn. Mà trùng hợp thay, người phía dưới cũng ngẩng đầu theo hướng phía trên nhìn lên, sau khi thấy Tạ Phi Ngôn, mặt mũi đen như hổ, sàn đá dưới chân vừa nứt ra, người nọ đã phi lên tầng hai, một tay nhấc Tạ Phi Ngôn lên.
Nguyên chủ Tạ Phi Ngôn là một tên công tử bột được sinh ra với một bộ dáng phong lưu, thân hình cao gầy, khi không làm loạn thì dáng dấp của hắn sẽ rất hấp dẫn. Không ít thê thiếp cũng chính là bị vẻ bề ngoài này lừa gạt, mới mơ mơ hồ hồ mà tiến vào cửa lớn Tạ gia.
Nhưng Tạ Phi Ngôn như vậy, trong tay người đàn ông mặt hổ liền giống như một con gà bị túm cổ chơi đùa.
Tạ Phi Ngôn trợn mắt ngoác mồm, chưa kịp định thần lại thì đã thấy người đàn ông mặt hổ trước mặt chế nhạo, nghiến răng nghiến lợi: " Tạ đại thiếu? Được lắm, quả là Tạ đại thiếu! Mạc Lão Lục tao cùng lắm rời nhà mới ba tháng, vậy mà mày dám nạp vợ của tao vào cửa làm vợ lẽ? Mày thật sự cho rằng Tạ đại thiếu mày có thể một tay che trời ở bên trong Thiên Ất Thành sao?!"
Lời nói này có lượng thông tin quá lớn, nhưng đối với nguyên chủ mà nói đúng là chuyện bình thường ở huyện, bởi vậy dưới lầu không một người dám lên tiếng.
Tạ Phi Ngôn nghe được lại choáng váng, thật sự không ngờ có vợ nhà người ta đang trong hậu cung của nguyên chủ—— Tên này đúng là người chay mặn đều ăn!
Khẩu vị nặng quá, nặng vcl!
Mắt thấy Mạc Lão Mục sắp coi hắn làm bao cát để đấm, Tạ Phi Ngôn vội vàng nói: "Ông muốn làm gì? Ông thích vợ của ông, ta cũng thích vợ của ông, chúng ta không phải cùng một thuyền sao?"
Sét đánh giữa trời quang, mọi người trong tửu lâu cùng trợn mắt ngoác mồm.
Tống Tiểu Tứ không ngờ rằng Tạ Phi Ngôn có thể đem những lời đau lòng này nói ra.
Đây là thật sự không sợ chết, hay là đang muốn tìm cái chết?
Lúc này Tống Tiểu Tứ bắt đầu hối hận: Đã biết tên nhóc Tạ Tiểu Ngôn này bị người ta hận từ lâu rồi, lẽ ra không nên bỏ lại hộ vệ mà đơn thân độc mã tới uống rượu!
Tống Tiểu Tứ muốn tiến lên khuyên can, dù sao cũng không thể để nhóc Tạ này bị người ta đánh chết trước mặt hắn.
Nhưng hắn làm sao thuyết phục một người đàn ông bị người ta cắm một đầu cỏ non xanh rờn?*
*Ý chỉ là bị ngoại tình, hay còn có từ khác là "cắm sừng"
Tống Tiểu Tứ gấp đến độ xoay quanh, ngược lại là Tạ Phi Ngôn không chút hoang mang, nói: "Ta hỏi Mạc Lão Lục ông, ông yêu vợ của ông không?"
Mạc Lão Lục lông mày dựng thẳng: "Phí lời! Tao không yêu thì mắc gì tới tìm mày?!"
Tạ Phi Ngôn nói năng hùng hồn: "Nếu ông thật sự yêu thích vợ của ông, làm sao có thể dùng thứ lễ nghi phiền phức gò bó nàng, không cho nàng đến với người mình thích?!"
Hả?
Mạc Lão Lục trợn mắt ngoác mồm.
Tạ Phi Ngôn: "Ta yêu thích vợ ông, cho nên ta giúp nàng đến với người mình thích, mà ông cũng yêu vợ ông, nhưng lại chỉ muốn để nàng vĩnh viễn bó buộc ở bên cạnh mình. Mạc Lão Lục, ông làm sao có thể đối xử như vậy với một cô gái xinh đẹp? Lẽ nào ông cho rằng loại hình cầm tù như vậy gọi là yêu sao?! Mạc Lão Lục, tình yêu của ông thật sự là quá ích kỷ, quá hẹp hòi rồi!! Ta nhìn không lọt ông! Phẹt!!"
Lời nói vừa nói ra, giống như sấm sét mà rung chuyển mặt đất.
Mọi người đen mặt, đầu váng mắt hoa, suýt ngã dập đầu.
...
Hệ thống pháo hôi đã tự đóng lại ba ngày, lật xem danh sách kỹ năng đột nhiên được bổ sung, chần chừ không nói.
"Kí chủ lấy được kỹ năng "Hào quang thiểu năng giảm trí tuệ..."
Nó suy nghĩ một chút.
"Chúc mừng?"