Cái đèn nhìn quen quen, cái giường cũng quen quen, cái bàn cũng quen tất, trên giá sách còn có quyển sách Uriah yêu thích.
Mùi sữa bò thơm ngọt bay đến, Reynolds nghe thấy bụng kháng nghị một tiếng “Rột rột”.
Mặt cậu đỏ lên, lấy tay xoa xoa cái bụng đói, đôi mắt không tự chủ được di chuyển tới ly sữa bò thơm ngọt trên bàn.
Thơm quá nha.
Vết thương trên cơ thể được băng bó một cách kĩ càng, trên đùi quấn một vòng dày, trên cánh tay cũng có, cậu duỗi cái tay ra, liền thấy cánh tay hoạt động khá khó khăn.
Tủ quần áo bên cạnh có một cái gương, Reynolds cố hết sức nhích thân thể một chút, để nhìn thấy mình trong gương.
Cậu nhìn chính mình một lát.
Cậu cảm thấy cậu y chang một cái xác ướp. Ngôn Tình Sắc
Ngẩng đầu nhìn lên thanh máu của mình, thanh máu của cậu đã tăng đến nửa thanh.
Cấp 5, trị số 500.
Sốc!
Thanh máu của cậu sao được hồi lại rồi?!
Kênh thế giới đã bùng nổ.
“Sao mà hôm nay có nhiều nước thuốc dữ vậy? Trò chơi có lỗi?”
“Sao gần đây trò chơi có quá trời lỗi vậy? Chẳng lẽ công ty sắp đóng cửa?”
“Đã tăng lên bao nhiêu lần rồi?! Hôm nay nước thuốc của thánh điện không tính tiền hả?”
“Quá tuyệt luôn, tôi hy vọng trò chơi sẽ có nhiều lỗi nữa. Tại vì tôi muốn đánh phó bản để góp tiền mua vợ. Nói thật, tôi nhìn trúng Meryl trong Tĩnh Nguyệt rừng rậm lâu lắm rồi.”
“Meryl tôi cũng muốn! Cô ấy siêu xinh đẹp!! Dáng người quyến rũ ấy! Mái tóc gợn sóng tuyệt đẹp ấy!”
“Người nuôi Meryl ngôi lên đây để nói một vài đều. Đừng có nuôi! Thật sự đừng có nuôi! Mấy người sẽ hối hận! Bây giờ chỉ có thể để lại câu hối hận trên đây.”
"Hy vọng Uriah sẽ bị lỗi nhiều nhiều! Tôi chỉ cần thêm mười lọ thuốc hồi sinh là đánh phó bản ngon rồi.”
“...”
Uriah rất khó chịu.
Hôm qua hắn nhặt được tiểu mị ma ở sau hoa viên, đem mị ma về làm bẩn quần áo của hắn, mặc dù dễ dàng giặt sạch nhưng hắn vẫn không vui.
Mị ma người đầy vết thương, lúc cởi bỏ quần áo để chữa trị vết thương cho cậu cơ thể cậu run lên, rúc lại một chỗ, giống như đau không thể chịu được.
Hắn không biết thuốc hồi phục có tác dụng với mị ma hay không, cho nên hắn dùng ngón tay chấm một chút rồi xoa lên, động tác rất nhẹ, sau đó hắn phát hiện thanh máu tăng lên.
Nhưng khi hắn rút tay ra, dùng tăm bông để bôi thuốc, nước thuốc không còn tác dụng.
Không còn cách nào khác hắn chỉ có thể xoa vết thương bằng tay.
Làn da của mị ma trắng như sứ lại còn tinh xảo, làm chói mắt của hắn, sờ vào còn mịn màng hơn cả lụa được bán đắt nhất ở tiệm vải trên phố.
Hắn sờ sờ thêm mấy lần, da của mị ma liền chuyển thành màu hồng. Mị ma nhỏ giọng rầm rì vài tiếng sau đó lại cọ vào tay hắn.
Thật là phiền phức, tại sao thế giới này lại đặt ra kiểu ác ma lang thang như vầy.
Hoàn toàn không giống với nhận thức của hắn về thế giới này.
Vết thương khôi phục cần một quá trình, xương mị ma dần dần khôi phục.
Dù cậu rất đau, cậu cũng không tỉnh lại, cứ ngốc ngốc rơi nước mắt, nhìn nước mắt rơi mà tâm hắn hoảng loạn không biết phải làm gì, chỉ có thể lấy tay sờ sừng cậu.
Hắn liền thấy cơ thể mị ma hồng lên, vặn trái vặn phải, tốc độ thanh máu tăng ngày càng nhanh, tiếng rầm rì do khó chịu nhỏ hơn.
Thật là phiền thật là phiền, cái trò chơi này sao có thể có một thiết lập quá mức như vậy?! Rõ ràng tiểu mị ma nhìn rất ngây thơ như thế.
...Hơn nữa cái sừng sờ rất tuyệt.
Ác ma làm sao có thể có một cái sừng mềm như vậy chứ?!
Nếu gặp trúng người chơi trên đường, thì làm sao cậu có thể đánh lại họ?
Mà cậu còn yếu như vậy, mới có cấp 5, vừa ra ngoài liền bị đuổi đánh.
Mà nếu nói về chuyện này những người chơi đó thật đúng là quá đáng!
Sao có thể bắt nạt tiểu mị ma cấp 5? Đúng là ỷ mạnh hiếp yếu mà!
“Đệt! Độ hảo cảm của Uriah với tôi tự nhiên -1??? Tôi tm(*) đã làm sai cái gì?”
(*)tm: *** mẹ.
“**! Tôi còn tưởng chỉ có cậu như vậy, mở ra xem, độ hảo cảm của tôi cũng bị giảm 1.”
“Độ hảo cảm -2, cảm ơn. Mệt đến không muốn nói.”
“Có ai ra để giải thích chuyện này không? Làm gì mà độ hảo cảm bị -1 hả trời?”
“Mỗi ngày lại trừ mỗi ngày lại trừ, không thấy hắn mỗi ngày liền bị trừ. Uriah hắn là ác ma sao?”
“Không, hắn là thánh tử, so với ác ma còn ác ma hơn.”
“Có phải là ai lại mang theo sách đen, nên Uriah mới trừ vì tội liên đới?”
“Tôi *** mẹ chơi có cái trò chơi còn bị tội liên đới?? Người khác mang hay không mang theo thì liên quan gì đến tôi chứ.”
“......”
“Chờ chút! hạt giống quả Ác Ma đổi nước thuốc!? Còn có chuyện tốt như vậy hả?!”
“A a a a! Uriah ba ba! Con lập tức đến liền!”
“Chờ tôi!!! Cầu các anh em lưu cho tôi cái cơ hội, tôi chỗ này có quá trời hạt giống. Lần nào đánh phó bản đều có, tôi đều không cần.”
“Ba ba!! Con lập tức tử vong để đi tìm người đây!”
“Vậy có phải là Uriah đánh phó bản bị thương cho nên không vui mới trừ độ hảo cảm?”
“Không thể nào, Uriah mạnh như vậy. Thanh máu nhiều như vậy.”
“Nói không chắc lắm nhưng có lẻ là đúng, dù sao đám ác ma lợi hại như thế, nghĩ vậy nhìn lại, đột nhiên đau lòng Uriah. Tuy rằng hắn trừ độ hảo cảm của tôi có chút không vui.”
“Tôi đã đổi được năm bình nước thuốc hahahahaha, siêu vui. Muốn trừ độ hảo cảm thì trừ đi, dù sao tôi cũng không công lược hắn.”
Các người chơi rộn ràng chạy vào thánh điện, Uriah cúi đầu nhìn hạt giống trong tay.
Một cái hạt giống cần bảy ngày lên mầm, sao lại chậm như vậy?
Vừa nghĩ tới bộ dáng rơi nước mắt của tiểu mị ma, tâm tình Uriah liền không tốt chút nào.
Yếu như vậy, lúc trước còn tùy tiện đi ra ngoài, thật sự đúng là quá ngu ngốc.
Nếu như mị ma lại kéo góc áo của hắn rồi nháy mắt với hắn một lần nữa......
Cũng không phải không thể nuôi một thời gian.
Chỉ nuôi một thời gian.
Chờ vết thương lành......
Không, chờ cậu mạnh hơn một chút liền để cậu đi.
.......Thật phiền phức, có cách nào giúp mị ma lập tức mạnh lên hay không chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]