Phố phường nô nức yến anh. Phồn hoa tựa cẩm, hoa rơi man mác. Ồn ào lại náo nhiệt.
Phượng Hi trên người hiện tại chỉ khoác một tầng áo ngoài mỏng, cùng Thẩm Yên vừa đi dạo vừa ngắm phố. Một chút quan tâm cũng chẳng thèm bỏ lại cho hắc y thiếu niên luôn lặng lẽ theo phía sau.
Thẩm Yên tò mò đảo mắt qua lại giữa hai người, không nhịn được tò mò mà nhỏ giọng thỏ thẻ: "Hi Hi, ngươi với tiểu đệ tử của ngươi cãi nhau à?"
Phượng Hi theo ánh mắt của đối phương nhìn về hướng thiếu niên. Tiêu Lạc tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn. Vẻ mặt lo lắng không hiểu ra sao nhìn hắn, một bộ dáng thành thật và vô hại đến đáng thương.
Phượng Hi càng nhịn lại càng nhớ đến việc xảy ra hôm qua. Mà nhớ đến việc hôm qua thì đáy lòng lại cảm thấy vô cùng tức giận. Hắn hùng hổ bước tới chỗ thiếu niên, dùng lực nắm chặt cổ tay y kéo đi. Lực đạo kia lớn đến mức lạ thường làm Tiêu Lạc cảm thấy tay mình như bị nắm đến gãy rồi. Nhẹ giọng rêи ɾỉ một tiếng.
Phượng Hi theo bản năng thả nhẹ lực đạo, vô thức đổi thành nắm tay nhẹ nhàng hơn. Trong lòng lại buồn bực tự mắng chính mình quá mềm lòng.
Thẩm Yên thấy hai người cư xử khác thường, cả đoạn đường tiếp theo ngoại trừ nắm tay ra cũng chả thèm đối mặt nói với nhau một câu. Nghĩ cũng không khỏi cảm thấy nghi hoặc, châm chước mở miệng nói: "Hi Hi, ngươi sao vậy? Bắt đầu từ sáng nay ngươi trở lên kỳ lạ lắm."
Phượng Hi khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-de-khien-do-de-cua-ta-hac-hoa/992975/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.