Đôi mắt đẹp của thiếu niên ứa ra hai giọt nước to như hạt đậu, lộp bộp rơi xuống đất.
Phượng Hi :"..." Xem ra là đến đã lâu.
Phượng Hi rụt rè giơ tay lên
:"Tiêu Tiểu Lạc ơi, đừng khóc mà."
:"Ta không có khóc. Ta không khóc... Khóc ta... Hức..."
Phượng Hi :"..." Nói năng lộn xộn luôn.
Thiếu niên không ngừng đưa tay lau đi nước mắt giàn dụa trên mặt, tu tu khóc.
Luôn miệng nói không sao nhưng chính mình cũng sắp khóc thành một vũng nước.
Trông còn hơi ngu.
Phượng Hi :"..." Mình lỡ cười rồi mình thật khốn nạn.
[ Xin lỗi rồi dỗ đi đồ ác độc. ]
Nam tử thận trọng vươn tay ôm lấy túi khóc nhỏ đáng thương kia, xoa xoa lưng hắn.
:"Đồ nhi bình tĩnh. Ta sang đây thường xuyên chỉ để tâm sự với Yên Thẩm cô nương thôi mà." Là tâm sự trong sáng
Thiếu niên khóc càng to hơn.
Phượng Hi :"..." Hở?!
Hệ thống [ ... ] Càng bôi càng đen.
Lúc này Thẩm Yên cũng đi tới. Xem ra y cũng nhận thức Tiêu Lạc, thế là tùy tiện cười, ngoắc ngoắc ngón tay
:"Là đệ tử yêu thích của Phượng Hi tôn thượng nha~ Sao lại chạy đến làm phiền chúng ta vui vẻ đây."
Đồng tử Tiêu Lạc co lại, ánh sáng lạnh trong đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.
Thiếu niên trốn khỏi vòng tay Phượng Hi, quay đầu liền chạy mất.
Thẩm Yên giả bộ sợ hãi than lên
:"Tiểu tử đó xem ra giận thật rồi."
Bờ môi Phượng Hi khẽ động, một chưởng đập bay Thẩm Yên.
_
Nghe nói Phượng Hi tôn thượng và Tiêu Lạc sư huynh đang giận nhau, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-de-khien-do-de-cua-ta-hac-hoa/992970/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.