*Người nói vô tâm, người nghe hữu ý: là một câu thành ngữ, ý chỉ người nói ra thì không quan tâm, nhưng người nghe lại hiểu rõ ràng hơn.
Ngày hôm sau, Lương Húc Nhiên thật sự giữ lời, không về công ty, mà an phận ở nhà. Chờ Lâm Tiêu Dương vừa mới tỉnh, còn rót cho cậu một cốc nước ấm.
Lâm Tiêu Dương được cưng mà sợ, vội vàng nhận lấy, "Anh... Thật sự không tới công ty?"
Lương Húc Nhiên lắc đầu, "Hôm qua không phải đã nói rồi sao, hiện tại không có việc quan trọng."
Lâm Tiêu Dương yên lặng nhẹ gật đầu, áp hai tay lên cốc, lại đặt nó qua một bên.
Dì Trương đến rất sớm, nhìn thấy Lương Húc Nhiên ra mở cửa còn vẻ giật mình, "Lương tiên sinh?"
Lương Húc Nhiên gật đầu, nghiêng người để dì Trương đi vào.
Dì Trương vẫn quét dọn căn phòng trước, nhớ ra đã Lương Húc Nhiên ở đây, nên cũng không có vào hỏi tình trạng của Lâm Tiêu Dương. Nhìn thấy trong máy giặt có quần áo dính máu, ấn đường lại nhíu một cái.
Tuy nói trước đây bà cũng từng nhìn qua những thứ này, ban đầu hãy còn khiếp sợ đi hỏi Lâm Tiêu Dương, có điều sau đó Lâm Tiêu Dương nói một câu dửng dưng giải thích "Chỉ là xuất huyết dạ dày thôi", cũng khiến bà mặc dù chưa an tâm, nhưng không còn lo lắng như lúc đầu nữa.
Trong gian phòng, Lương Húc Nhiên vẫn cau mày nhìn Lâm Tiêu Dương ôm chăn mền co lại thành một đoàn, kéo qua một chiếc ghề rồi ngồi bên cạnh cậu.
Mà Lâm Tiêu Dương, lúc này mặc dù rõ khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-de-dung-than-the-om-yeu-cong-luoc-muc-tieu-day/847886/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.