Ngày hôm sau.
Văn Thụy Lâm cảm thấy món hải sản ăn tối qua có lẽ đã bổ quá nên lửa trong người mãi mới tắt, khi tỉnh lại thì trời đã sáng, đồng hồ báo thức cũng không kêu, dường như thời gian ngủ tối qua có hơi ngắn.
Tại sao Tô Thanh Yến không gọi hắn dậy?
Ý nghĩ hiện ra trong tiềm thức khiến hắn cảm thấy cáu kỉnh không thể giải thích được.
Nhân tiện, tối hôm qua Tô Thanh Yến đã ngủ ở đây.
Văn Thụy Lâm đứng dậy khỏi giường với tốc độ nhanh nhất, ra phòng khách, vẫn như đêm qua, không có cậu nhóc ốc đồng* giúp anh dọn dẹp nhà cửa, cửa phòng khách bên cạnh vẫn đóng chặt.
*Ốc đồng: Giống nàng tiên ốc
Theo quá khứ, lúc này Tô Thanh Yến đã nên dậy rồi, trước đó sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho bản thân, ăn xong liền lái xe đi làm.
Văn Thụy Lâm hơi ngạc nhiên là mình dậy sớm hơn Tô Thanh Yến?
Văn Thụy Lâm do dự đi qua xem một chút, dạ dày của anh hẳn là không sao.
Hắn lặng lẽ đẩy cửa vào như một tên trộm, may mà cửa không khóa.
Trong phòng có rèm cửa, Văn Thụy Lâm có thể nhìn thấy bóng người phập phồng trên giường, giày và quần áo vẫn để trên ghế sô pha, người vẫn còn đang ngủ.
Tư thế ngủ của Tô Thanh Yến từ trước đến nay đều rất yên ổn, không hề động đậy, mỗi khi ngủ đều có thể bị đẩy sang một bên.
Văn Thụy Lâm cũng biết tư thế ngủ của mình không đẹp lắm, có mấy lần Tô Thanh Yến bị hắn đánh thức lúc nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-de-dep-mat-hon-khi-chia-tay/903762/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.