"Bác sĩ Giang, sao năm nay anh nghỉ đông sớm vậy?" Khi Giang Miên đi qua phòng y tá, cô y tá thường ngày có quan hệ khá tốt với anh chào hỏi một câu.
"Khối lượng công việc gần đây quá lớn, tôi muốn nghỉ ngơi một ít." Giang Miên mỉm cười đáp.
Nhân duyên ngày thường của anh ở bệnh viện rất tốt, dù sao thì đồng nghiệp của mình vừa có tay nghề cao vừa có tính hài hước ai mà không thích chứ.
Cho nên trên đường từ văn phòng đi ra, đã có không ít người hỏi anh vì sao lại nghỉ đông sớm như vậy.
Mọi năm lịch nghỉ phép của anh tương đối cố định, cuối năm anh sẽ cùng với gia đình ra nước ngoài nghỉ dưỡng. Nhưng bây giờ chỉ mới nửa năm, rất ít người sẽ nghỉ phép vào lúc này.
Thật ra Giang Miên cũng không hiểu vì sao mình lại muốn nghỉ phép vào lúc này, anh không có việc gì cả, hơn nữa nếu anh nghỉ phép ngay giờ thì cuối năm anh sẽ không thể cùng gia đình đi nghỉ dưỡng.
Anh đã nghĩ đến biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt của mẹ mình.
Anh và gia đình cũng không mấy gần gũi, chỉ gặp mặt nhau mỗi dịp nghỉ phép cuối năm.
Nhưng Giang Miên lại cảm giác trạng thái của mình nếu không nghĩ phép sẽ xảy ra chuyện mất. Anh đã không có giấc ngủ ngon nào trong gần một tuần rồi. Đó không phải do cơ thể không khỏe, mà là vì tinh thần căng thẳng không rõ nguyên nhân.
Hôm qua sau khi tan làm, anh đã hẹn bác sĩ tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-de-cuu-vot-anh-trang-sang-hoc-tra/2629508/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.