Giang Miên không nhớ mình trải qua sinh nhật 17 tuổi như thế nào, ký ức về cao trung của anh rất mơ hồ, nhất là vào mùa đông, dường như không đọng lại gì.
Sinh nhật anh bao giờ cũng là bữa cơm quây quần với gia đình. Lúc cha mẹ anh ra ngoài công tác thì sẽ gọi điện thoại nói chuyện, sau đó mua cho anh một cái bánh kem, chỉ thế thôi.
Nhưng lần này Giang Miên không muốn trải qua sinh nhật như vậy, anh nhìn Vu Ngôi bên cạnh, mời mọc, “Bữa sinh nhật tôi, anh có rảnh không? Chúng ta đi ăn cơm.”
Vu Ngôi hơi sửng sốt, vốn muốn từ chối, nhưng lại không nói nên lời.
“Được.”
Giang Miên thấy hắn đồng ý, cả người chìm đắm trong hạnh phúc.
Vu Ngôi khẽ cười, sau đó âm thầm tính tiền ở trong lòng, hắn có nhiều tiền như vậy có thể mua cho cậu ấy quà gì nhỉ.
Từ sau hôm đó, ngày nào Giang Miên cũng trông tới thứ bảy, anh còn mời cả Chu Nguyên Nghênh, Chu Nguyên Nghênh cũng đồng ý, nhưng vì thứ bảy phải học bổ túc, cho nên cũng chỉ có thể ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó quay lại tiếp tục học.
Thật ra ban đầu Giang Miên cảm thấy ăn bữa cơm đã tốt lắm rồi, nhưng anh nghĩ lại, mình vất vả lắm mới tìm được lý do chính đáng để ra ngoài chơi với Vu Ngôi, anh không muốn chỉ đơn giản là ăn cơm.
Chuyện hai người có thể làm chỉ hữu hạn, vừa lúc trong thành phố mới khai trương một sân băng, Giang Miên muốn dẫn Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-de-cuu-vot-anh-trang-sang-hoc-tra/2629491/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.