Cuối cùng Thẩm Mộ Hàn cũng bị đẩy ra, đôi mắt cậu mơ màng hoe đỏ, bờ môi ướt khẽ cong lên, hơi thở nóng bỏng. Cậu nhìn chằm chặp phần cổ đỏ bừng của Tống Diệu, nhìn vẻ mặt xấu xí của anh mới ý thức được mình đã làm gì!
Tống Diệu cười gằn: "Cắn sướng không?"
Thẩm Mộ Hàn: "... Xin, xin lỗi."
Tống Diệu: "Cậu còn nhớ chuyện lần trước ở phòng thử quần áo không? Cậu chỉ biết xin lỗi suông?"
Thẩm Mộ Hàn: "... Thật ra thỉnh thoảng cắn một cái cũng không sao."
Tống Diệu: "???"
Thẩm Mộ Hàn tiện tay chỉ chú mèo trong con hẻm: "Con mèo con chó cũng cắn qua cắn lại kìa, vì chúng nó là bạn bè thân thiết."
Tống Diệu: "Cậu là mèo là chó hả?"
Thẩm Mộ Hàn trưng vẻ mặt vô tội giống chú chó bự tội nghiệp: "Tôi sai rồi, cậu tha thứ cho tôi đi..."
Điệu bộ hiện tại của cậu rất mới lạ, Tống Diệu vui vẻ: "Biết sai thì tốt."
Thẩm Mộ Hàn nghiêm túc: "Lần sau... tôi sẽ nhẹ hơn..."
*
Ăn xong ai về nhà nấy. Lúc này ưu thế ở trọ trong trường được phát huy công dụng, những người kia có thể quay về ký túc xá ngủ ngon. Thẩm Mộ Hàn và Tống Diệu đều ở ngoại trú, đi chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về nhà.
Sắp đến trạm, Tống Diệu chuẩn bị xuống xe nhưng bị Thẩm Mộ Hàn nắm nhẹ ngón út.
Thẩm Mộ Hàn ngồi trên ghế ngửa đầu nhìn anh, giọng nói dịu dàng: "Hay là về nhà tôi nhé?"
Lại có cảm giác bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-de-co-duoc-tinh-yeu-cua-than-minh/2671215/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.