Buổi tối, Tống Diệu tắm xong thì ngồi thẫn thờ trước bàn học.
Anh nhớ lại mọi chuyện xảy ra ban nãy, so với nụ hôn mềm mại kia, điều khiến anh chú ý hơn cả là hàng lông mi ướt nhem, đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Mộ Hàn. Để cưa đổ đối phương, anh bất đắc sĩ nói ra lời tỏ tình nhưng lại làm Thẩm Mộ Hàn khóc, biểu cảm phong phú quá mức trên khuôn mặt ấy khiến anh khó quên. Anh nhìn thấy những điều đó, biết Thẩm Mộ Hàn không còn đơn thuần là một nhân vật, chắc hẳn cậu ta có được một phần ký ức của Nhậm Tây Minh, nói cách khác Nhậm Tây Minh ở ngay trong cơ thể cậu.
Anh bất giác nghĩ đúng thật những năm qua anh làm rất nhiều điều có lỗi với Nhậm Tây Minh. Lời tỏ tình hai năm trước bị anh xem nhẹ; Đôi mắt vẫn luôn dõi nhìn anh ấp ủ biết bao tình cảm nhưng anh chỉ khiếp sợ hãi hùng; Anh tự cho là mình rất quan tâm đứa trẻ bị bệnh này nhưng chẳng hay biết nó tốn bao nhiêu thời gian sáng tạo ra thế giới mới như vậy... Anh đã xem nhẹ thằng bé suốt thời gian dài. Thế nhưng nghĩ đến mọi hành động cố chấp, bám riết anh mà Nhậm Tây Minh từng làm trong quãng thời gian đằng đẵng, anh đau đầu không chịu thấu.
Giống một ngày nào đó anh cứu giúp một chú rắn nhỏ đang thoi thóp, không có anh thì con rắn đã chết. Nó nhận chủ nhân, yêu anh, tôn kính anh, muốn quấn quýt bên anh. Nhưng anh yêu tự do hơn là chú rắn nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-de-co-duoc-tinh-yeu-cua-than-minh/2671210/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.