Trạng thái hưng phấn vừa qua đi, Diệp Minh chợt cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, còn phải vội vàng lên trường dự tiết buổi chiều.
Lúc cậu nói sắp đi, Giang Kế Huy đã mặc xong cái quần ướt sũng bẩn thỉu, đuôi mắt đỏ lên dõi theo cậu mà nói: “Lần sau cậu chủ bé đến tìm tôi để chơi nữa nhé~”
Diệp Minh xem xét hắn một lát, rồi mới đáp: “Nếu đủ rảnh.”
Làm sao có thể tìm hắn chơi chứ, cậu đâu có thiếu người để chơi, chơi với người khác so ra vẫn còn nhiều cảm giác mới mẻ hơn một chút so với chơi với hắn.
Giang Kế Huy cười cười lơ đãng, mập mờ nói: “Tôi vẫn sẽ mãi ở bên cậu chủ... Xin đợi ngày vinh dự được cậu chủ ghé thăm.”
Hửm…? Lời này nghe sao có gì đó không đúng.
Diệp Minh hỏi: “Anh muốn theo đuôi tôi à?”
Nghe được lời cậu nói, thanh niên cười khẽ một tiếng, hắn đưa tay phải ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Minh.
Như một cái lông chim rơi vào trên mặt của Diệp Minh, sẽ không thể thấy có bất kỳ điều phản cảm gì.
Hắn nói: “Cậu chủ muốn hiểu như vậy cũng được. Nói chung... có chuyện gì đều có thể tìm ta, chuyện gì tôi cũng sẽ làm được... ” giọng nói phiêu đãng của hắn quanh quẩn trong ngõ hẻm, tính chiếm hữu mãnh liệt như muốn tràn ra từ trong ánh mắt.
Bây giờ mấy tên đeo bám đều quang minh chính đại đến thế à?
Diệp Minh bị cách nói đầy trấn định của hắn làm hơi kinh động, lưỡng lự gật gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-day-qua-tron-voi-ban-than-cua-ban-trai-mat-roi/232557/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.