Giọng nói của Lục Lễ có phần lạnh lẽo: “Không biết ông nghe đứa nào đồn bậy nữa, đừng nghe mấy cái lời tầm phào ấy nữa đi.”
Vệ Gia lắc ly rượu, nói: “Aiz… chỉ là tiện miệng hỏi thăm chút thôi mà. “
Lục Lễ thản nhiên nói: “Em ấy không giống với những người khác đâu, đừng dùng ánh mắt ông nhìn người khác để nhìn em ấy.”
Vệ Gia đốt điếu thuốc, hỏi tiếp theo câu anh nói: “Có thể khác ở chỗ nào chứ?”
Lục Lễ nhìn y, cười: “… Ông không hiểu được đâu”
Nụ cười của anh vừa dịu dàng lại nhún nhường.
Thế nhưng Vệ Gia biết tính tình và vẻ bề ngoài của bạn mình là hoàn toàn khác nhau.
Y nói: “Tôi không tin ông không nhìn ra, thủ đoạn của cậu ta thật đúng là vụng về.”
Lục Lễ lắc đầu, cứ như không muốn nhiều lời với y.
“Ông thiếu kinh nghiệm nên vẫn chưa hiểu… Nào, uống một ly đi!”
Anh rót cho y một ly đầy rượu.
Ông cũng nói chuyện nghe giống người thường đi được không? Bày đặt giả bộ như mình là tình thánh làm gì chứ? Anh đây ngay cả bộ dạng cậu lúc mặc bỉm cũng đã thấy rồi.
Vệ Gia: … Quên đi, ông đây nhịn cậu.
Y cầm ly rượu lên, ở dưới ánh sáng đánh giá ánh sáng màu rượu, sau đó thong thả hớp từng ngụm.
Đã uống vài ngụm, y lại cảm thấy có gì là lạ, hỏi: “Sao không thấy ông rót cho mình”
Lục Lễ mỉm cười: “Cục cưng của tôi không thích trên người tôi có mùi rượu.”
Người thanh niên áo đen đang cầm ly đặt xuống trên bàn, nói: “Anh hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-day-qua-tron-voi-ban-than-cua-ban-trai-mat-roi/232548/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.