Chương trước
Chương sau
  

Gần như suy nghĩ này vừa xuất hiện, Thịnh Chỉ liền cảm thấy bản thân mình có bệnh. Cô rũ mắt xuống, nhìn những bình luận sôi nổi, mím môi dưới. Ông cụ non Trình Nghiễn Nam này, trong điện thoại còn không có tải Weibo. Anh ấy làm sao có thể là anh trai top một được. Hơn nữa, đây là lần thứ hai anh trai top một nói chuyện với cô, lần đầu tiên anh cũng gọi cô như vậy. Không như Trình Nghiễn Nam, đã gọi cô bằng cái tên này mười mấy năm.

Ờm... Có vẻ như là cô ép Trình Nghiễn Nam gọi như vậy.

  

Thịnh Chỉ nhớ lại, vốn dĩ lúc nhỏ Trình Nghiễn Nam cũng như người lớn trong nhà, gọi cô là Chỉ Chỉ. Nhưng sau đó lúc học lớp ba, trong lớp có mấy bạn nữ không thích cô, bị ảnh hưởng bởi mấy bộ phim cổ trang cũng đấu, ở sau lưng cô đặt cho cô biệt danh Thánh Chỉ.

  

Lúc đó Thịnh Chỉ tính tình kiểu ngạo, số người ghét cô đếm không xuể. Thế là mỗi khi cô xuất hiện ở cửa lớp, đều có người ghét cô lớn giọng nói một câu "Thánh chỉ tới."

  

Âm cuối còn được kéo dài, cực giống với mấy tên cẩu nô tài trong phim, thật sự rất làm người ta khó chịu.

  

Mặc dù Thịnh Chỉ khá xấu tính, nhưng trước mặt mọi người đang cười đùa ầm ĩ, cô cũng đành bó tay bất lực. Thêm nữa cái biệt danh này cũng không quá khó nghe, cũng không quá đáng, chỉ là biệt danh này đồng âm với tên của cô. Thịnh Chỉ chỉ đành rộng lượng không so đo với bọn họ. 

Sự việc thay đổi là vào một buổi sáng thứ sáu, hôm đó là sinh nhật sinh nhật Thịnh Chỉ. Ban đầu ba mẹ đã đồng ý cuối tuần đưa cô đến Disney chơi, sau đó quên mất lời hứa với cô.

Thật sự trong ấn tượng của Thịnh Chỉ, lúc nào bố mẹ cô cũng làm vậy. Không ngừng hứa hẹn, không ngừng thất hứa. Chỉ là khi đó, Thịnh Chỉ còn nhỏ, trẻ con không để bụng, sẽ không thất vọng, chỉ không ngừng chờ đợi rồi chờ đợi.

  

Thế là Thịnh Chỉ lúc đó vô cùng tức giận, buổi sáng trước khi ra cửa, cô cãi nhau với bố mẹ một trận rồi mới đi học.

  

Vốn dĩ vì chuyện này nên cô đã rất không vui, kết quả vừa đến cửa lớp, lại là những tiếng cười nhạo quen thuộc. Bọn họ hét lên, trên mặt không hề giấu đi vẻ chê cười, chỉ vào cô:

"Thánh chỉ tới, thánh chỉ tới rồi."

"Hahahahaha Thánh Chỉ chắc chắn không phải con của bố mẹ rồi, có bố mẹ nào đặt tên khó nghe vậy không."

  

Nghe được câu này, Thịnh Chỉ trực tiếp bùng nổ, cô nhào tới, đánh nhau với nam sinh kia.

  

Trong âm thanh kinh ngạc của mọi người và tiếng ghế bị lật đến đinh tai nhức óc, hai người vật lộn nhau dưới đất.

Không ai nhường ai.

  

Đối phương đạp lên bụng cô một cái, Thịnh Chỉ bèn cầm lấy cốc trực tiếp đập vào mũi nam sinh. Sức cô không hề nhỏ, mũi của người kia bị đập chảy máu. Máu chảy theo mặt của nam sinh, rơi xuống đất, nam sinh gần như bị cô chọc điên, thuận tay quẹt máu rồi lại đánh nhau với cô.

  

Dù sao sức lực của con gái vẫn yếu hơn, đánh mãi, Thịnh Chỉ không còn sức nữa. Trán của cô liên tục bị đối phương đập sách vào, cuối cùng vẫn là bị cô giáo ngăn cản, trận chiến này mới kết thúc.

  

Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, Thịnh Chỉ không hề rơi một giọt nước mắt nào.

  

Thậm chí lúc bản thân rơi vào thế yếu, trước khi ra khỏi lớp học, còn nhìn những người xung quanh một vòng, hung dữ nói: "Mấy cậu còn nói linh tinh nữa, tớ sẽ xé rách miệng mấy cậu."

  

Kể từ sau đó, trong lớp không có ai dám đứng trước mặt cô, nói xấu cô liền sợ bị cô đánh. Đại khái là giống như mỗi khi gặp chuyện ở trường học, ông nội thường dạy cô một câu:



  

"Thịnh Chỉ, cháu là chó sao? Người khác cắn cháu cháu liền cắn lại? Ông nói với cháu rất nhiều lần rồi, có rất nhiều cách để giải quyết, tại sao lần nào cháu cũng nóng vội như vậy?"

Ông còn nói rất nhiều điều, ông nội nhìn dáng vẻ không phục của cô, tức đến không thở nổi, rốt cuộc lúc nào cũng nói một câu—

  

"Tính cháu như này không biết là di truyền từ ai nữa, vừa xấu tính vừa bướng bỉnh!"

  

Có lẽ cô trời sinh đã vậy, kiêu ngạo, cô chấp, ai nói cũng không nghe.

Cứ cho là ngày hôm đó đã làm ầm ĩ một trận, bố mẹ cô vẫn là không có thời gian đến trường.

Nghe nói lúc đầu bà ngoại và ông nội định đến đón cô về, nhưng sau không biết lý do gì mà không đến.

 

Cuối cùng là học sinh giỏi hạng một Trình Nghiễn Nam tạm thời làm phụ huynh của cô, sau khi nghe cô giáo khuyên răn, anh đưa cô về nhà.

Trên đường về nhà, Trình Nghiễn Nam ở bên cạnh hỏi cô tại sao đánh nhau. Thịnh Chỉ vẫn còn tức giận, không muốn trả lời anh, cũng không thèm để ý anh. Ai biết người có tính tình ôn nhu như Trình Nghiễn Nam tức giận rồi, anh dừng bước, đứng im tại chỗ, hét lớn tên Thịnh Chỉ.

Vừa nghe cả họ và tên mình, Thịnh Chỉ liền nổi nóng.

Cô quay người lại, trừng mắt với Trình Nghiễn Nam, cảnh cáo nói: "Không cho anh gọi em như vậy!"

  

Lúc đó, Trình Nghiễn Nam đứng đối diện mặc đồng phục, cổ áo chỉnh tề, cả người đều toát lên khí chất học sinh ngoan.So sánh với Thịnh Chỉ vừa đánh nhau xong, quần áo bẩn thỉu, tóc tai rối tinh rối mù, trán còn u lên một cục, đúng là một trời một vực.

  

Hai người đứng đối diện nhau, nhìn cô không khác gì đứa trẻ không có cha sinh mẹ đẻ.

Ban đầu Thịnh Chỉ không có khóc, thế mà bây giờ mắt lại đỏ lên. Cô ngẩng đầu lên, vươn cổ ra, không để cho khí thế của bản thân bị tụt xuống, sau đó quật cường lặp lại lần nữa.

"Không cho anh gọi em như vậy!"

  

Nghe thấy giọng điệu hung dữ của Thịnh Chỉ, Trình Nghiễn Nam ở đối diện ngẩn ra, anh trầm mặc một lúc, không nói gì.

  

Không biết qua bao lâu, Thịnh Chỉ nhìn Trình Nghiễn Nam ở trước mắt, cô tưởng hành động của mình làm anh thấy áy náy, giọng anh nhẹ nhàng, hỏi cô:

 

"Vậy anh gọi em như nào."

  

Thịnh Chỉ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, không khỏi ngây người ra. Cô nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ được gì. Ngay sau đó, cô nhìn thấy Trình Nghiễn Nam giống như cười bất lực, sau đó nắm lấy tay cô, nói:

"Đi thôi, về nhà trước, vừa đi vừa nghĩ."

Lúc đó vừa đúng tháng sáu, mặt trời chiếu chói chang.

  

Đi ra ngoài trường, đi ngang qua một hàng cây lựu đỏ rực, Thịnh Chỉ nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ve kêu, chít chít chít.

Thế là mắt cô sáng lên, ngẩng đầu cười với Trình Nghiễn Nam nói: "Vậy gọi là Chi Chi đi."

  

Thịnh Chỉ nhìn Trình Nghiễn Nam cười, trong âm thanh của tiếng ve kêu giọng anh vang lên rõ ràng, vô cùng phối hợp nói—

"Được, Chi Chi."  

Trong mục bình luận toàn là "Chi lão sư còn ở đó không", "Chi lão sư sao không nói gì vậy", tất cả như lôi Thịnh Chỉ quay về thực tại.

Cô cong môi, đặt máy tính bảng xuống, "Hôm nay đến đây thôi, mấy nữa chúng ta gặp lại sau, bye bye~"

  

Còn chưa nói hết, Thịnh Chỉ không để ý đến fan đang gào thét, không hề do dự tắt live đi.

Cô ngồi trên ghế vươn người, sau đó bước ra ngoài ban công.

Tuyết ở Đàm Châu rơi đến tận đêm giao thừa, sáng mùng một lớp tuyết bắt đầu tan dần, mắt trời bắt đầu ló dạng.

  

Đến sáng mùng bốn, tuyết hoàn toàn tan hết. Khung cảnh mùa đông tiêu điều, cây cối xơ xác, ngược lại với không khí tết.

  

Ánh mắt Thịnh Chỉ nhẹ di chuyển, nhìn sang nhà họ Quý ở bên cạnh.

  

Theo lời Quý Tử Việt, hình như sáng nay Trình Nghiễn Nam nhận một ca cấp cứu. Phẫu thuật nắn chỉnh xương hàm bị gãy, vừa mới sáng sớm anh đã ngay lập tức đến bệnh viện, không hề có ở nhà.

  

Ban công hướng ra phía vọng lâu trên hồ nước, Thịnh Chỉ cong người, đặt cánh tay lên lan can.

Sơn Phong ca nói đúng, quả thật là kết hôn với Trình Nghiễn Nam sẽ tốt hơn. Hoặc là Trình Nghiễn Nam cũng đã suy nghĩ đến điều này, mới đưa ra quyết định kết hôn cùng cô.



...

Qua tết, mọi người trở lại làm việc.

Trên đường xe cộ động nghịt, dòng người càng trở nên đông đúc.

Mà người ở nhà vẽ tranh như Thịnh Chỉ, bước vào giai đoạn nút thắt cổ chai*.

*Nút thắt cổ chai: giai đoạn tắc nghẽn, khó khắn

Cô muốn thay đổi cách vẽ lúc trước, vẽ Bạch Hổ trong Tứ Linh*.

*Tứ linh: bốn loài linh thú lớn trong thần thoại Trung Hoa, gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.

  

Mà phong cách lúc trước của cô là nhẹ nhàng, muốn vẽ được kiểu tranh hùng vĩ này thì độ khẽ tương đối cao. Vẽ đi vẽ lại mấy lần, đều không hài lòng.

  

Thịnh Chỉ nằm trên ghế sô pha, nhìn tin nhắn trên điện thoại mong muốn mời cô đi ăn một bữa vào lễ tình nhân. Đây là sau đêm giao thừa, Trần Dực Triết lần thứ hai hẹn cô.

  

Nghĩ một lúc, cô cầm điện thoại lên trả lời "Xin lỗi, đến lúc đó gặp mặt rồi nói."

Nói chuyện qua điện thoại thì không có thành ý, vẫn là nên đi gặp mặt nói cho rõ. Trả lời tin nhắn xong, Thịnh Chỉ không thèm để tâm nữa.

Cô cảm thấy răng mình đau đau, cầm lấy gương, mở miệng ra soi soi. Không soi thì không sao, soi rồi Thịnh Chỉ mới thấy chỗ mọc răng khôn sưng lên. Vừa sưng vừa đau, xem ra hình như bên trong mưng mủ rồi. Chả trách mấy nay ăn cơm cô luôn thấy có gì đó sai sai, thì ra là bị sưng.

  

Năm ngoái lúc đi làm răng khôn cô cũng bị sưng một lần, chỉ là lần đó cô uống thuốc giảm đau thì nó mới không sưng nữa. Nhìn răng khôn sưng lên, Thịnh Chỉ không bằng lòng đi nhổ, cho nên cứ để như vậy.

  

Thịnh Chỉ thở dài một hơi, chỉ có thể dành chút thời gian sáng mai để đi bệnh viện một chuyến.

  

Ngày hôm sau là lễ tình nhân, Thịnh Chỉ dậy sớm, hôm nay còn đau hơn hôm qua. Bình thường đã đau không chịu nổi, chứ đừng nói đến lúc uống nước, ăn cơm. Thế là vừa mới sáng sớm, cô liền kéo Đan Sơ Lam đang trong kỳ nghỉ đi bệnh viện.

Đi đường vào đúng giờ cao điểm, tắc đến nổi không nhích nổi.

  

Ngồi trên xe, Đan Sơ Lam nhìn Thịnh Chỉ luôn trong trạng thái cau mày, nhìn không được trêu:

"Từ đầu đã bảo cậu đi nhổ răng khôn, cậu không nghe lời ông đây, bây giờ hối hận chưa."

  

Nghe vậy, Thịnh Chỉ trừng cô một cái, "Thôi bạn bớt bớt đi."

  

Đối diện với thái độ vong ân bội nghĩa của Thịnh Chỉ, Đan Sơ Lam khinh bỉ.

  

"Em lạy chị, cậu không có lương tâm à? Tớ đã liên tục làm việc hơn tuần nay, tết đến cũng không về nhà. Khó khăn lắm mới được nghỉ, sáng sớm đã bị cậu gọi dậy, cùng cậu đi khám răng."

  

Thịnh Chỉ biết mình đuối lý, không thèm để ý.

Đan Sơ Lam nói tiếp: "Cậu miệng chó không thể mọc được ngà voi, không được rồi, cậu bảo bố mẹ cậu mua cho cậu Mercedes G đi."

  

Xe ở phía trước chạy đi, Thịnh Chỉ nhìn về phía trước kỳ vọng, ai mà biết vừa tiến được một tí, lại phải dừng lại. Cô nhìn hàng dài xe xả khói trăng, bĩu môi, nheo mắt nhìn Đan Sơ Lam.

  

"Mẹ tớ nhìn giống bị ngốc sao?"

  

Đan Sơ Lam: "Vậy cậu mau cùng Trình Nghiễn Nam đi làm đăng ký kết hôn đi."

"Tớ cũng muốn lắm." Thịnh Chỉ nói, "Không phải vì vẫn chưa giải quyết xong với Trần Dực Triết sao, tối nay tớ sẽ nói rõ với anh ta, giải quyết vụ này xong mới nói với Trình Nghiễn Nam."  

Đan Sơ Lam đang lái xe quay sang nhìn cô một cái, "Không phải chứ, đã qua giao thừa lâu vậy, cậu vẫn chưa làm rõ với Trần Dực Triết sao?"

"Không phải tại tớ bận vẽ mấy ngày nên không ra ngoài sao, với cả nói chuyện qua điện thoại không có thành ý lắm."

"..." Đan Sơ Lam trầm lặng một hồi, "Cậu tồi lắm, không ngờ Trình Nghiễn Nam là lốp dự phòng của cậu?"

  

Nghe câu này, Thịnh Chỉ không hài lòng, "Sao lại nói Trình Nghiễn Nam là lốp dự phòng của tớ, tớ không có qua lại với Trần Dực Triết, ăn một bữa cơm mà đã thành bạn gái anh ta rồi sao?"

"Cậu nói câu này quả thật không sai." Đan Sơ Lam ngừng lại, lại bổ sung thêm câu: "Nhưng nó không tớ thay đổi suy nghĩ cậu là đồ tồi đâu."

"..."

  

Thịnh Chỉ quay đầu lại, lười không để ý tới cái đồ Đan Sơ Lam ngốc nghếch này. Cô chống tay lên má, dựa lên cửa sổ kính ghế phụ, tầm mắt trời trên con phố bên cạnh.



Dòng xe bị tắc phía trước đang được cảnh sát phân tán, xe cuối cùng cũng đi đúng làn đường, chầm chậm di chuyển.

Tối qua ngủ muộn, Thịnh Chỉ không nhịn được ngáp một cái. Chờ đến khi làn khói bụi tan đi, một bóng người bên người đập vào mắt cô.

Dáng người đàn ông cao thẳng, bên người ôm một cô gái mặc áo khoác lông vũ màu xanh lá, trên tay cầm một cành hoa hồng, xinh xắn lại dễ thương.

  

Thịnh Chỉ hơi vươn người về phía trước, nhìn thật kỹ, ngẩn người ra.

  

Đây không phải là Trần Dực Triết sao?

  

Đi đến chỗ đèn giao thông, xe lại dừng lại.

  

Đan Sơ Lam ở bên cạnh nhận ra Thịnh Chỉ có gì đó là lạ, cô thuận theo tầm mắt của Thịnh Chỉ nhìn theo, ánh mắt sững lại, hài hước nói:

"Ôi trời, tớ trách nhầm cậu rồi, tên kia còn tồi hơn cậu."

  

Hai người bên đường mười ngón tay đan vào nhau, nhìn thấy rất thân mật, không giống như vừa mới gặp gỡ.

Đan Sơ Lam nhìn không được tặc lưỡi một cái.

  

Đã có bạn gái còn đi xem mắt, tối qua còn bày tỏ thâm tình với Thịnh Chỉ.

  

Trần Dực Triết sao lại dám.

  

Nghĩ vậy, Đan Sơ Lam không nhịn được nhìn Thịnh Chỉ một cái.

  

Cô thấy vẻ mặt Thịnh Chỉ không có gì ngạc nhiên, biểu cảm rất không vui vẻ, rõ ràng là sắp cháy nhà tới nơi.

  

Cũng đúng.

  

Bị lừa dối, ai mà vui cho nổi, may mà phát hiện sớm, không thì Thịnh Chỉ lại thành người thứ ba mất.

Tách một tiếng, Đan Sơ Lam nhìn Thịnh Chỉ đang giơ điện thoại chụp ảnh, đáy mắt có chút mông lung.

"Cậu chụp lại làm gì?"

  

Thịnh Chỉ không trả lời, trực tiếp dùng hành động chứng minh.

Đan Sơ Lam nhìn Thịnh Chỉ gửi ảnh cho Trần Dực Triết, lông mày nhướng lên.

Vẫn là Thịnh Chỉ cao tay.

  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.