Lên xe rồi, trong lòng Thịnh Chỉ vẫn còn sợ hãi. Nghĩ tới nét mặt của Trình Nghiễn Nam khi nói câu cuối cùng đó, trong mắt còn tưởng tượng ra hình ảnh anh lấy kìm nhổ răng mình, nói:
"Em cho rằng mình sẽ trốn thoát được sao?"
Đan Sơ Lam đang lái xe nhìn thấy bộ dạng Thịnh Chỉ như này, nhìn không được cười lên:
"Trước đây cũng không thấy cậu sợ Trình Nghiễn Nam như này đâu?"
"Này có thể giống sao?" Thịnh Chỉ nói, "Đụng đến lĩnh vực quen thuộc của Trình Nghiễn Nam, anh ấy giống như biến thành ác quỷ vậy."
"Ồ?" Đan Sơ Lam thấy hứng thú, nhướng mày lên, "Vậy sao."
Thịnh Chỉ hứ một tiếng, "Tớ không bao giờ quên được năm lớp mười anh ấy bắt tớ học thêm mấy tối liền, mỗi lần tớ buồn ngủ, anh ấy liền lấy một đĩa tôm hùm đất đặt bên cạnh, chỉ cho tớ nhìn chứ không cho ăn. Tớ hỏi cậu nhé, anh ấy như vậy có khác gì biến thái không?"
Đan Sơ Lam không nhịn nổi, lớn tiếng cười:
"Vậy cậu phải nên cảm ơn Trình Nghiễn Nam nha, không có anh ta thì với trình độ văn hóa lúc đầu của cậu làm sao thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật Kế Thành? Hơn nữa, cái răng khôn đó của cậu đã ảnh hưởng tới răng khác rồi, nhổ đi cũng là tốt cho cậu."
Bên trong xe im ắng.
Thịnh Chỉ nhìn chằm chằm Đan Sơ Lam một hồi lâu, ai oán nói: "Cậu có phải đồ vô tri không vậy?"
"?" Đan Sơ Lam ngước mắt, "Đâu ra?"
"Còn chối à."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-anh-lai-yeu-tham-em/2548787/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.