Cuộc đời đầu tiên, làm một sinh viên Trung Quốc đúng chất, Hiil luôn ôm cứng lấy cái máy vi tính của mình không rời một bước, đối với mấy thứ nghệ thuật thanh cao hoàn toàn chỉ biết danh mà không biết nội dung. Lại càng không nói đến hành vi không hề biết thưởng thức, chỉ cần nghe nhạc cổ điển là lăn ra ngủ pho pho của hắn. Chuyện này cũng bình thường thôi, bạn gặp qua sinh viên Trung Quốc bình thường nào sẽ thích nghe thứ này mà không phải mấy bài nhạc trẻ, ai lại bỏ thời gian tiêu tốn cho những buổi hòa nhạc mà không phải những buổi live show? Huống chi trạch nam yêu nhất là anime, trạch nữ thích nhất phim Âu Mỹ, có mấy người phân biệt được tứ đại nhạc kịch và tứ đại opera?
Cái loại vừa xuyên không là lên được phòng khách xuống được nhà bếp, vừa biết vẽ tranh sơn dầu vừa biết nhiều thứ tiếng, còn biết cả võ thuật, rồi thưởng thức âm nhạc cổ điển, nếu không phải thiên tài thì chính là…
Ít nhất lúc Hill xuyên không ngay cả tiếng Anh cũng nói không được, nếu không phải xuyên vào một đứa trẻ, hắn chắc phải đâm đầu vào tháp Big Ben chứ đừng nói đến thành thám trưởng Scotland Yard.
Cuộc đời thứ hai, hắn là người Anh, cảm ơn các ông vua bà hoàng, London có một nơi giàu có gọi là khu tây, hắn ở chỗ đó mà bồi dưỡng cách thưởng thức nghệ thuật cao nhã. Chẳng qua, nói thật, lúc còn trẻ, gia đình có mời gia sư dạy vẽ tranh sơn dầu, đàn violin, nhưng không cần dùng nó kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-an-tuoi-chu-bal/2149100/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.