Hill đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đem chuyện búp bê ra kể cho Hannibal, bọn họ căn bản không ngồi một chiếc máy bay về lại Mỹ.
Thế nhưng hắn lại không muốn đem Hanni nhỏ bỏ vào hành lý, đành ôm búp bê ngồi ghế hành khách. Không thể không nói, nó quả thực là một búp bê đáng yêu, ngay cả cô tiếp viên hàng không xinh đẹp tóc vàng trên máy bay cũng nhịn không được liếc nhìn vài lần.
“Tay nghề thật tốt, đây là hàng thủ công sao?” Hành khách ngồi bên cạnh Hill hỏi.
“Phải, đặt làm ở London.”
“Anh định đem tặng à.”
“Không, tôi định giữ, tôi không định đưa cho bất cứ ai cả.”
Thần sắc người ngồi bên thay đổi, dùng một loại ánh mắt ‘tôi hiểu rồi’ nhìn Hill: “A ha, tôi hiểu, rất đẹp. Chẳng qua nhìn có vẻ bảo thủ, chắc làm cho anh đau đầu lắm nhỉ.”
“Quả thực là một người bảo thủ, đôi khi tôi cũng không biết làm gì mới khiến người đó vui vẻ được?” Hill thở dài nói.
“Muốn làm một người bảo thủ vui vẻ, phải dùng cách cũ mới được.”
Hill nheo mắt, dường như có chiều suy nghĩ: “Well, đây cũng là ý hay.”
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng phất qua mái tóc vàng nhạt xinh đẹp của búp bê, đem Hanni nhỏ đặt trước ghế ngồi.
#
“Cậu mời tôi đi săn?” Hannibal lật một quyển sách rất nặng, căn bản không thèm ngửa đầu hỏi lại.
“Săn bắn theo đúng nghĩa đen.” Hill giải thích.
Lúc này Hannibal mới ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng mang theo nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-an-tuoi-chu-bal/2149067/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.