Lư Hủ buồn bực, có chút buồn bực, có chút uỷ khuất.Hắn chọn ai chọc ai thì ngày đó sẽ qua.Hắn nằm ở trên giường buồn bực một lúc lâu, nghe thấy Nguyên Mạn Nương gọi Tịch Nguyệt là người trong nhà, nàng cõng Lư Duệ đi đào rau dại, lại ngồi bật dậy.Chỉ có vậy thôi, hắn thật đúng là không thể nằm tiếp được nữa.Tịch Nguyệt đang chơi với tiểu hài tử nhà hàng xóm ở cửa, hai tiểu hài tử một cái năm tuổi một cái ba tuổi, không biết tuổi tác, giữa trưa cũng không né tránh mặt trời, liền ngồi xổm ở đó nhặt lá cây chơi đến cao hứng.Nhìn thấy Lư Hủ đi ra, Tịch Nguyệt thân mật gọi ca ca.Người đi cùng nàng là gia tộc hàng xóm Nhan Văn Trinh, năm nay ba tuổi, lớn lên cũng văn tĩnh thanh tú giống như ca ca của hắn, nhưng mặt hắn lớn hơn ca viên một chút, nhìn thân nhân còn đôn hậu hơn ca ca một chút.
Hai nhà cùng ở trong thôn, ngày bình thường lui tới Nhan Văn Trinh cũng gọi hắn là ca ca.Lư Hủ xoa đầu bọn họ hỏi từng người:- Không nóng à?Hai đứa trẻ lắc đầu.Lư Hủ để cho bọn họ hai bóng cây dịch dịch, trèo lên đại thụ gãy căn trên cây, để cho bọn họ tự mình túm lá cây chơi.Câu Lá Thụ rất đơn giản, một người nhặt một lá cây, ở trong tay lá cây chọn cuống lá rắn chắc cùng đối phương xếp thành hình chữ thập, sau khi xếp xong mỗi người túm lá cây của mình dùng sức câu, ai kéo cuống lá của đối phương chặt đứt thì coi như thắng.Trong trò chơi này không chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-phu-nhi-dai-bi-bat-lam-lai-tu-dau/4193730/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.