Lận Bắc không nghĩ tới hắn sẽ hỏi thẳng thừng như vậy, hơi sững sờ, nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của hắng, nàng không hiểu sao lại có chút bối rối: "Ta... Ta không có chỗ để đi."
Nàng hơi rũ đầu xuống. Trong hốt hoảng, nàng cũng không chú ý đến biểu tình của Tạ Thanh Dung, hơn nữa nước mưa ngấm vào người nàng tạo nên một cảm giác ướt dính khó chịu, khiến toàn thân nàng hề có chút thoải mái nào.
Nàng là muốn sinh bệnh sao?
Trong người tỏa nhiệt khó chịu, mưa ướt cùng gió lạnh bên ngoài đột nhiên khiến nàng thấy thoải mái, Lận Bắc theo bản năng hướng phía gió trời, đột nhiên lại cảm nhận được dưới cằm có thứ gì đó lành lạnh, thô sáp chống đỡ.
Đáy mắt Lận Bắc có chút mờ nhạt, thời điểm vừa nhìn xuống tưởng chừng như có hàng vạn con kiến đang bò, qua một lúc sau mới có thể nhìn rõ, thì ra là quyển sách cuộn tròn lại đỡ lấy cằm nàng. Theo đó nhìn lên, nàng trông thấy cánh tay của hắn thon dài, trắng nõn, khô ráo, rõ ràng là tay của một văn nhân, ngón giữa bàn tay phải lại có chút chai, khiến cho bàn tay này nhìn qua liền chua xót cùng tang thương.
Nàng cố sức ngước lên nhìn Tạ Thanh Dung. Hắn không nói gì, chỉ hơi hí mắt đánh giá nàng. Sau đó, nhận thức của nàng hoàn toàn tan rã.
Nàng lần này hoàn toàn không có chuẩn bị, ở trước mặt Tạ Thanh Dung mà hôn mê bất tỉnh, cứ vậy đem toàn bộ cục diện rối rắm vứt cho nam nhân chỉ gặp qua vài lần, Tạ đại nhân lúc trước.
Khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau rồi. Nàng là nhờ mấy tia nắng sớm mà tỉnh dậy. Lận Bắc mơ mơ màng màng mở mắt, đầu tiên là thấy khung cửa sổ hiện lên màu lam nhàn nhạt.
Trên người đã hết sốt, nàng chầm chậm ngồi dậy. Lúc này nàng mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng vô cùng đơn sơ, cũng không phải là phòng bếp lần trước nàng ở. Nhiều ngày không gặp, phòng ở cũng theo tính tình của chủ nhân, mang theo một vị tiêu sái khó nhầm lẫn. Trong phòng cũng không có mấy thứ đồ: Chỉ một bàn, một ghế, một bình nước, một tách, bình nước cùng tách còn được đậy nắp cẩn thận, chắc là lúc cho Lận Bắc uống thuốc đem tới.
Không thấy Tạ Thanh Dung đâu.
Nàng lấy hết sức đứng dậy, đi tới mở nắp bình ra nhìn, bên trong rỗng không, chỉ còn lại chút cặn thuốc.
Chắc là hắn đã đút nàng rồi.
Thời gian còn sớm, mưa to suốt đêm giờ cũng đã tạnh. Lận Bắc ra khỏi phòng, vừa bước ra liền có một trận hàn khí đập vào mặt. Nàng lúc này đang ở trong một tiểu viện, trong viện chỉ có hai phòng song song nhau, một cái là phòng nàng vừa ở, bên kia là phòng bếp, đi tiếp ra bên ngoài chính là tiền sảnh.
Cửa chính chưa mở, phòng bếp cũng không có ai. Lúc này trời còn rất sớm, tinh thần nàng cũng không tính là đã hồi phục, nàng liền trở về phòng, cố gắng nghỉ ngơi thêm một chút mới tốt.
Đúng lúc này, đâu đó lại truyền đến tiếng khóc của một đứa trẻ. Thanh âm khóc quấy của trẻ nhỏ vốn vang dội, phảng phất như muốn vang vọng một vòng rồi dội thẳng vào tai Lận Bắc, khiến đầu nàng ong ong khó chịu.
Tiếng mèo kêu cùng tiếng trẻ con khóc vốn rất giống nhau. Ở cái nơi thôn quê núi non trùng điệp, sông suối hồ ao khắp nơi thế này, chuyện có thật nhiều loài thú sống không sợ người cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Bất quá... Tại sao thanh âm này lại vang dội khó nghe đến vậy...
Lận Bắc nghĩ đến đây liền sợ run người. Nàng lẩy bẩy đem chăn trùm kín đầu, nhắm nghiền mắt không dám động đậy. Không biết bao lâu sau, thanh âm đáng sợ kia cũng từ từ tắt dần, nàng giống như người bị rút cạn sinh lực, cựa mình một cái liền rơi vào giấc ngủ thật sau.
Đến lúc tỉnh dậy thì trời bên ngoài đã đổ mưa to.
Cái giường này là được kê sát tường, nằm trong chăn cũng có thể nghe rõ được tiếng mưa sầm sập đổ xuống mái nhà, rơi lộp độp xuống mặt đất, thế mà nàng hoàn toàn không bị phiền mà tỉnh, xem ra hôm qua thật sự là sinh bệnh không nhẹ. Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, tâm tình nặng nề hôm trước liền thư thái hơn không ít, nàng nghiêng người, vừa định ngồi dậy đã trông thấy chiếc ghế trong góc phòng có người ngồi, tâm tình lập tức giật thót tới cổ họng.
Lận Bắc tròn mắt nhìn Tạ Thanh Dung đang ngáp, hắn cũng bình thản tiếp nhận ánh mắt trợn tròn của nàng, uể oải hỏi: "Ngươi đã tỉnh?"
Lận Bắc có chút co quắp gật đầu.
"Có muốn ăn chút gì không?", hắn một tay đỡ trán, nhẹ nhàng hỏi. Bầu rượu hôm qua cũng để trên bàn, không biết hắn đã uống hay chưa.
Lận Bắc trầm mặc, từ hôm qua đến giờ nàng chưa ăn gì cả, sao có thể không đói bụng chứ, bất quá nàng vẫn muốn bảo lưu chút rụt rè cuối cùng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tạ Thanh Dung nhíu mày, nhìn nàng một lúc lâu, sau đó vươn tay xuống dưới gầm bàn, lấy ra một hộp thức ăn tinh xảo.
Hắn ----- thật đúng là có tiền nha.
Lận Bắc lặng lẽ nghĩ.
Có lẽ là nét mặt của nàng quá mức rõ ràng, Tạ Thanh Dung nhìn thoáng qua, bừng tỉnh đại ngộ mà bổ sung: "À... Thực ra đã có từ mấy tháng trước rồi, là ta không cam lòng ăn, cố tình để lại đến bây giờ."
Lận Bắc: "...."
Nét mặt của nàng quá mức u oán, Tạ Thanh Dung nhìn thấy đành ngồi thẳng người, sắc mặt nghiêm túc trở lại: "Được rồi, kỳ thực chiếc hộp này rất đẹp mắt cho nên ta cố ý giữ lại, dùng đến tận bây giờ."
Tư thái của hắn vô cùng nghiêm túc, những lời này thật sự muốn nói rõ một sự thật:
Hắn hiện tại rất nghèo, không có tiền nuôi thêm ai khác.
Nói xong Tạ Thanh Dung cầm bầu rượu lên, lắc nhẹ, tùy tiện ngáp một cái, thanh âm lại có điểm trầm thấp cùng lười nhác: "Đội mưa lớn giúp ta đi mua rượu, ta rất cảm kích, hiện tại một ngày ta thiếu rượu liền không ngủ được. Bất quá lại hại ngươi phát sốt, ta cũng có chút băn khoăn. Thôi thì, ta để ngươi ở lại đây dưỡng bệnh ba ngày, xem như là trả tiền mua rượu và tiền trị bệnh cho ngươi đi vậy."
Mỗi câu chữ nói ra đều mang theo rõ ràng cùng thản nhiên, mặc dù ngữ điệu có điểm lười biếng nhưng đáy mắt an tĩnh của hắn lại khiến cho Lận Bắc có chút khẩn trương.
Tiền trảm hậu tấu, cố tình khiến cho người ta mang ơn cùng áy náy chỉ để lưu lại, người ta đã cho mình đường lui, mình lại chê không đủ...
Chuyện này nói ra, muốn bao nhiêu hèn hạ liền có đủ...
Lận Bắc biết hắn cũng nghĩ như vậy, chỉ là hắn không nói ra, thản nhiên chừa cho nàng đường lui lại khiến nàng càng thêm thấp thỏm. Tiểu cô nương cúi thấp đầu, có chút hốt hoảng muốn tìm lý do thoái thác. Tạ Thanh Dung lại cười cười, đem một phần đồ ăn đặt sẵn trên mặt bàn đưa cho nàng, sau đó đứng dậy rời đi.
"Đợi một chút!" Thấy hắn rời đi, Lận Bắc có chút nóng nảy lên tiếng. Nếu lúc này không nói rõ ràng, về sau lại càng khó nói.
"Ta...", thấy hắn mang theo ánh mắt kinh ngạc quay lại nhìn nàng, Lận Bắc có chút khẩn trương cúi đầu, tóc dài cũng theo đó xõa xuống, che khuất biểu tình của nàng.
Nàng vốn định đem tình cảnh khốn khổ của mình nói ra, lại phát hiện toàn bộ câu chuyện của mình rối rắm phức tạp, muốn bắt đầu cũng không biết phải bắt đầu từ chỗ nào. Sau đó Lận Bắc có chút nhụt chí, nhìn chằm chằm chỗ thức ăn trong tay, thấp giọng nói: "Từ khi cha ta qua đời, không có ai đối xử tốt với ta thế này cả."
Trong phòng lập tức rơi vào một mảnh an tĩnh, chỉ có tiếng mưa từ ngoài cửa sổ truyền vào thật rõ ràng.
Lận Bắc nói xong, trong đầu cũng trì độn. Nàng vốn không phải là người ăn nói khéo léo, cũng không biết phải biểu đạt sao cho đúng.
Hắn cũng không nói chuyện, nhìn thoáng qua nàng, ngón cái chậm rãi cọ xát bầu rượu, đây cũng là thói quen không tự chủ của hắn lúc hắn cần tập trung suy nghĩ.
Lận Bắc nhìn nam nhân đang cúi đầu không nói gì, lấy hết can đảm tiếp tục nói thêm: "Mấy năm qua là phụ thân mang ta cùng ở trên núi, sau khi người tạ thế ta liền đi tới nơi này, làm vòng hoa cùng nón hoa các loại để kiếm sống. Bất quá thời tiết thế này, mùa đông cũng sắp đến, công việc đang làm khó mà tiếp tục được. Nhưng ta tự thấy mình là người siêng năng chịu khó, làm việc nhà, hái thảo dược, nấu cơm... Tất cả đều có thể làm."
Lận Bắc một bên tìm từ, một bên cười khổ, cái chuyện thuyết phục này có thể vô lực cùng nhạt nhẽo hơn nữa không? Thế gian thống khổ, con người khó khăn là chuyện ai ai cũng gặp, chỉ bằng mấy lời này đúng là khó mà làm người ta vừa lòng. Nàng cũng không biết nói gì thêm, thanh âm cũng nhỏ dần, cam chịu nhận mệnh mà nhìn về phía hắn.
Quả nhiên Tạ Thanh Dung trầm mặc một chút, đột nhiên nở nụ cười: "Tiểu nha đầu này."
Không đợi Lận Bắc nói tiếp, hắn vân đạm phong khinh lên tiếng: "Những thứ ngươi vừa nói qua hình như không hề có chút ích lợi nào đối với ta. Ngươi nhìn xem cái quán trọ này..."
Hắn định xoay người muốn nói qua tình hình của quán trọ, muốn Lận Bắc dẹp bỏ ý niệm của nàng nhưng thân thể đột nhiên đông cứng lại, gân xanh trên trán cũng giật giật, nhìn qua rất giống cao thủ võ lâm đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên bị người ta xiên vào người vậy.
Lận Bắc cảm thấy vô cùng kì quái, tròn mắt chuẩn bị hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì nhưng thanh âm đau nhức vừa truyền đến lỗ tai cũng làm nàng dừng lại.
Là thanh âm lạ lùng đêm qua, tựa hồ như tiếng mèo kêu, lại tựa hồ như tiếng trẻ con khóc nháo.
Tạ Thanh Dung nhíu mày một cái, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng, vội vàng khôi phục động tác ưu nhã cùng tác phong nghiêm túc ban đầu. Chỉ là thay đổi có chút lớn, lại có vài phần đáng yêu, khiến cho Lận Bắc không tự chủ được cong cong khóe miệng.
Nàng chưa kịp che giấu đã bị hắn bắt gặp. Tạ Thanh Dung tỉnh như không, hít một hơi sâu hỏi: "Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?"
Hắn đột nhiên thay đổi đề tài làm nàng có chút theo không kịp, bất quá Lận Bắc là một đứa nhỏ thành thật, theo bản năng đáp: "Lúc đầu hơi khó chịu một chút do còn đau đầu, sau đó ngủ rất sâu không có cảm giác gì."
"Ta không ngươi chuyện này, ta là hỏi... Khoan đã, ngươi nói là ngủ rất sâu sao? Vẫn có thể ngủ được à?"
Lận Bắc chớp chớp mắt, đại não lại hoạt động quá sức một phen, chuyện nàng có thể ngủ ngon từ khi nào lại biến thành tội ác tày trời mà bị tra hỏi vậy nhỉ? Nàng cũng không biết ý hắn muốn gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu khẳng định. Đêm qua tuy tỉnh lại có nghe thấy thanh âm kia một chút, bất quá sau đó nàng liền ngủ rất ngon nha, không hề bị phiền não bởi bất cứ thứ gì mà.
Ánh mắt hắn lộ ra chút khó tin, sau đó lại là một loạt biểu tình vừa hâm mộ vừa oán hận lại vừa bất đắc dĩ: "Ngươi nghỉ ngơi hết 3 ngày thì xem xét thu dọn đi thôi, chỗ này của ta thật không cần!"
Lận Bắc mím môi một cái, hai rũ xuống, không cách nào che giấu được thất vọng đang dâng tràn trong lòng.
Thanh âm kỳ quái kia lại vang lên, hòa cùng tiếng mưa thật lớn bên ngoài, lúc lớn lúc nhỏ, chợt có chợt không bao vây lấy nàng. Một người mắc kẹt giữa đất trời, giữa nhân tình thế thái này, nàng biết làm sao đây?
Cũng may mắn rằng, sự tình qua ngày hôm sau có chút thay đổi....