Thẳng đến năm ta mười một tuổi, ta phát sốt cao, như thế nào đều không lui, người cũng thiêu đến mơ màng. Hoảng hốt, ta nhìn đến một người cho ta uống một viên thuốc, sau đó ta liền tỉnh lại.
Ta không biết trong lúc ta phát sốt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tóm lại, từ ngày đó về sau, cha mẹ không còn thường xuyên thở dài. Mỗi lần thấy tiểu muội, cũng không còn có loại ánh mắt phức tạp kia.
Ta tuy không biết nguyên nhân là cái gì, nhưng tóm lại là vui khi thấy thay đổi như vậy.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, trong lòng ta đối với tương lai cũng không có quy hoạch gì. Mỗi ngày chính là đi học đường đọc sách, đọc cũng không quá nghiêm túc. Dù sao cho dù nghiêm túc cũng thi không trúng tú tài, nghiêm túc thì có ích gì đâu? Chẳng phải cậu ta vênh váo hống hách nhà bọn họ thi nhiều năm như vậy còn chỉ là một đồng sinh nhỏ bé sao? Chuyện thay đổi loại ý nghĩ này của ta phát sinh ba năm sau.
Việc làm ăn của cha ngày càng sa sút, còn có người tới cửa hàng nháo sự, ta thật sự nhịn không được muốn tiến lên ngăn cản, chính là cha lại liều mạng kéo ta lại. Chờ những người này đi rồi, ta hỏi cha, liền không có cách nào trị bọn họ sao? Loại biểu tình tuyệt vọng kia của cha, ta đến nay còn nhớ rõ.
“Còn có thể có biện pháp gì, nhà bọn họ ở huyện thành quen biết cử nhân lão gia, nhà chúng ta cái gì đều không phải, cũng cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747453/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.