Vương thị nhận thấy được trạng thái của Phòng Nhị Hà, cũng thở dài một hơi, nói: “Không nghĩ tới, Ngôn tỷ nhi cũng muốn xuất giá, ngày tháng trôi qua thật là nhanh a.”
Phòng Nhị Hà ồm ồm nói: “Đúng vậy.”
Vương thị không nghĩ tới lúc này đây đến phiên bà tới khuyên chồng mình, phía trước khi con cái thành thân đều là chồng khuyên bà, chờ đến Phòng Ngôn xuất giá, vai trò liền đảo ngược.
“Cha bọn nhỏ, con cái thành gia lập nghiệp là chuyện sớm hay muộn, hoặc sớm hoặc muộn, chúng nó đều phải rời đi chúng ta.”
Phòng Nhị Hà nằm nghiêng, mở to mắt nhìn bên ngoài, thanh âm rầu rĩ nói: “Ta biết, chính là ta luyến tiếc.”
Nghe trượng phu cảm xúc không ổn, cũng có chút không muốn nói chuyện, Vương thị cũng không khuyên nữa. Gần đây nữ nhi muốn xuất giá, ban ngày còn có rất nhiều sự tình phải lo, bà còn muốn trông tiểu nhi tử, đã mệt đến không được.
Mà chờ Vương thị ngủ rồi, Phòng Nhị Hà nhẹ nhàng hít hít cái mũi, phảng phất như là đang khóc thầm.
Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Phòng Nhị Hà mang bộ dáng không được ngủ ngon.
Phòng Ngôn đi tới, cười cấp cho Phòng Nhị Hà nhéo nhéo bả vai, nói: “Cha, tối hôm qua ngài không ngủ ngon à, xảy ra chuyện gì, có phải gần đây quá vất vả?”
Vương thị nhìn thoáng qua nữ nhi, lại nhìn thoáng qua chồng mình, trêu chọc nói: “Còn không phải sao, Ngôn tỷ nhi, con hảo hảo an ủi cha con đi.” Nữ nhi xuất giá là chuyện lớn, trượng phu cảm xúc sa sút, bà không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747449/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.