Đồng Cẩm Nguyên ngồi xuống, thấy bốn phía không có người, nhịn không được muốn lấy đồ vật đặt ở trong tay áo ra. Giờ này khắc này, hắn có thể cảm giác được, thứ đồ kia đã sắp bị mồ hôi tay hắn làm ướt.
Hai người nói nói mấy câu, Phòng Ngôn phát hiện Đồng Cẩm Nguyên hôm nay có chút thất thần, tò mò hỏi: “Đồng đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?”
Đồng Cẩm Nguyên có chút khẩn trương nói: “Không nghĩ gì…… Ta……”
Phòng Ngôn cười nhìn Đồng Cẩm Nguyên, nghi hoặc hỏi: “Ừm?”
Đồng Cẩm Nguyên nghĩ nghĩ, từ trong tay áo lấy ra một cây trâm gỗ, đưa cho Phòng Ngôn.
“Tặng cho muội, không biết muội có thích không.”
Phòng Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua, từ lòng bàn tay Đồng Cẩm Nguyên cầm lấy cây trâm gỗ, đưa ra trước ánh sáng nhìn nhìn, tán dương: “Hoa văn bên trên thật xinh đẹp a, là hoa ngọc lan sao?”
Đồng Cẩm Nguyên gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, là hoa ngọc lan.”
Phòng Ngôn lại nhìn trong chốc lát, cầm lấy tới ngửi ngửi, nói: “Đây là gỗ trầm hương sao? Thơm quá. Đồng đại ca, đây là huynh tự tay làm sao?”
Nói rồi, Phòng Ngôn cười nhìn về phía Đồng Cẩm Nguyên.
Đồng Cẩm Nguyên hơi hơi có chút thẹn thùng, nói: “Ừm, là ta tự tay điêu khắc. Không biết muội có thích không? Nếu muội không thích, nơi này còn có một cây bộ diêu ta mua.” Nói rồi, Đồng Cẩm Nguyên liền từ trong tay áo lại lấy ra một cái hộp nhỏ.
Phòng Ngôn cười cười, đem cái hộp nhỏ cũng cầm lại đây, mở ra nhìn nhìn, “Cộp” một tiếng, lại đem hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747438/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.