Tần Mặc dừng một chút, hỏi: “Đại sư đều nói với ngươi cái gì?”
Phòng Ngôn nghe xong lời này, làm như có chút khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc một cái, nói: “Công tử vì sao lại tò mò việc này?”
Tần Mặc phe phẩy cây quạt, nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết sao, Độ Pháp đại sư sau khi gặp ngươi, liền đi vân du tứ hải, không biết khi nào mới có thể trở về. Nghe nói, lần ngài ấy đi lâu nhất là 60 năm. Cho nên, trong đời ngươi và ta có lẽ sẽ không còn được gặp lại Độ Pháp đại sư. Vì vậy, ta mới tò mò, Độ Pháp đại sư rốt cuộc đã nói gì với ngươi, mà lại đột nhiên rời đi.”
Phòng Ngôn thật sự là lần đầu tiên nghe nói việc này, cái lão thần tiên kia thật sự ở sau khi gặp nàng liền rời đi a. Có thể hay không chính là tình cảnh lúc ấy nàng nhìn thấy, đây thật đúng là lão thần tiên a.
Chính là, nếu thật là sau khi gặp nàng mới rời đi, như vậy vị lão thần tiên này cũng thật biết tìm việc cho nàng làm a.
Nhìn ánh mắt sáng rực của Lục hoàng tử trước mắt, Phòng Ngôn nghĩ nghĩ, nói: “Cũng không phải không thể nói cho ngài, lúc ấy ta đang muốn cùng người đính hôn, cha mẹ ta không biết nhân duyên hai chúng ta sẽ như thế nào, cho nên liền muốn đi chùa Hoàng Minh xem một quẻ. Không nghĩ tới cơ duyên xảo hợp, thế nhưng có thể nhìn thấy Độ Pháp đại sư trong truyền thuyết. Cho nên, khi đó ta hỏi vấn đề tự nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747427/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.