Lên lầu hai, ngồi vào chỗ, Phòng Ngôn kinh ngạc phát hiện trong tầm tay có mấy quyển du ký và tạp đàm.
“Đồng đại ca, sao huynh biết muội thích loại sách này?”
Đồng Cẩm Nguyên cười: “Ừ, ta sợ muội chán nên đến hiệu sách mua thêm mấy quyển, nghĩ bụng chắc cũng có một quyển muội thích.”
Phòng Ngôn cầm một quyển lên, lật hai trang: “Quyển này muội chưa thấy bao giờ, hiệu sách ở phủ thành muội lật hết rồi, huynh mua ở đâu vậy?”
“Ừ, người khác tặng.” Thật ra là cậu ta bảo chưởng quỹ ở chi nhánh khác tìm mua.
Phòng Ngôn lật mấy trang sách, thích thú không rời tay: “Haiz, muội cũng muốn có ngày được ra ngoài xem thế giới. Tiếc là muội phận nữ nhi, lại không biết võ công. Nếu không, muội đã đi lâu rồi. Bây giờ thiên hạ thái bình, bá tánh khắp nơi an cư lạc nghiệp. Đúng là lúc thích hợp để đi du lãm non sông gấm vóc của triều Đại Ninh ta. Tiếc thật.”
Đồng Cẩm Nguyên nhìn vẻ tiếc nuối của Phòng Ngôn, buột miệng: “Không sao, sau này thành thân, ta đưa muội đi. Muội muốn đi đâu, ta đưa muội đến đó.”
Phòng Ngôn nghe câu này, tay lật sách khựng lại, có chút hoài nghi: “Đồng đại ca, huynh nói thật chứ?”
Đồng Cẩm Nguyên gật đầu: “Đương nhiên là thật.”
Trái tim khao khát ra ngoài của Phòng Ngôn như được khơi dậy: “Nhưng việc kinh doanh nhà huynh còn cần huynh quản lý mà.”
Đồng Cẩm Nguyên cười: “Nhà ta ngoài phủ thành và kinh thành, còn có chi nhánh ở nơi khác, như vùng Giang Chiết, vùng Vân Quý, hay Tắc Bắc. Việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747423/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.