Phòng Đại Ni nhi nghe mẹ dặn dò, nói: “Nương, người đừng bảo họ hầm nhiều thế, con không có khẩu vị, uống không hết đâu.”
Vương thị cười: “Không sao, con vừa đi xe ngựa, giờ chưa đói. Lát nữa đói mà chuẩn bị thì không kịp.”
Phòng Ngôn cũng nói xen vào: “Đại tỷ, tỷ cứ để nương làm đi. Nương nhận được tin của tỷ ở kinh thành là đã kích động lắm rồi. Giờ nương mới có dịp làm gì đó, tỷ đừng cản.”
Vương thị cười, chỉ vào Phòng Ngôn: “Con đó, đã là đại cô nương đính hôn rồi mà còn ăn nói như vậy. Thôi, con ở lại nói chuyện với đại tỷ đi. Nhưng đừng nói lâu quá, để chị con nghỉ ngơi.”
Phòng Ngôn: “Vâng, vâng, nương, con nhớ rồi, người yên tâm.”
Đợi Vương thị ra ngoài rồi, Phòng Đại Ni nhi mới nói: “Tiểu muội, đại tỷ còn chưa chúc mừng muội chuyện đính hôn với Đồng thiếu gia.”
Phòng Ngôn vừa ăn quýt trên bàn vừa nói: “Không sao, tỷ bây giờ nói cũng kịp mà.”
Phòng Đại Ni nhi nói: “Tỷ cứ tưởng các muội đi kinh thành mở cửa hàng xong là về. Không ngờ cha mẹ lại đính hôn cho muội ở kinh thành. Nhà Đồng thiếu gia cũng ở phủ thành mà, chúng ta về phủ thành định ra cũng được, sao phải chạy tới tận kinh thành đính hôn?”
Đây cũng là điều khiến Phòng Đại Ni nhi thắc mắc, không hiểu sao mọi người đều có vẻ vội vội vàng vàng. Rõ ràng về phủ thành đính hôn cũng đâu có muộn.
Phòng Ngôn nói: “Ừm, chắc là Đồng gia lão phu nhân hơi sốt ruột. Bà gọi cả Đồng lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747418/chuong-536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.