Những người đến chậm chỉ biết đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân. Đành phải nghe lời tiểu nhị, chờ đến tháng sau quay lại.
Tuy nhiên, loại một năm cũng không còn dư. Đến buổi chiều, tất cả đều đã bán hết.
Nhìn số lượng rượu nho bán được hôm nay, Phòng Ngôn vui vẻ ôm bàn tính ra gảy. Nàng phát hiện, dùng bàn tính để tính toán có một cảm giác rất đặc biệt. Nhất là khi nghe tiếng lách cách của hạt bàn tính, thật sự rất thú vị.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Buổi chiều về đến nhà, Phòng Đại Lang gọi nàng vào thư phòng: “Tiểu muội, nghe nói hôm nay em bán một ít rượu ủ lâu năm?”
Nhắc đến chuyện này, Phòng Ngôn lại vui vẻ: “Đúng vậy, bán hết sạch, hôm nay lại kiếm được một mớ.”
Phòng Đại Lang hỏi thẳng: “Loại rượu đó còn không?”
Phòng Ngôn gật đầu: “Còn chứ. Sao vậy, đại ca cũng muốn uống à?”
Phòng Đại Lang lắc đầu: “Không phải ta muốn uống, mà là Hoàng thượng muốn uống. Hôm nay ngài ấy có cho người đi mua, nhưng không mua được. Nếu nhà còn, em chuẩn bị cho ta một ít.”
Lần đầu tiên Phòng Ngôn cảm thấy mình gần Hoàng thượng đến vậy, nàng kích động: “Đại ca, huynh vừa nói Hoàng thượng cũng thích uống rượu nho muội ủ?”
Phòng Đại Lang gật đầu, trêu chọc: “Sao thế? Hoàng thượng không được thích à, hay là tiểu muội không tự tin vào rượu của mình?”
Phòng Ngôn lắc đầu lia lịa: “Không phải, không phải. Rượu của muội ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747416/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.