Đồng Cẩm Nguyên nghe mẹ nói, cười hỏi: “Nương, người thấy Ngôn tỷ nhi thế nào?”
Giang thị nói: “Ta đương nhiên là rất thích con bé. Không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh. Dù anh trai nó không đỗ Trạng Nguyên, nương cũng vẫn rất hài lòng. Có một người như nó ở bên cạnh giúp đỡ, Đồng gia chúng ta ít nhất ba đời không cần lo lắng.”
Nghe mẹ khen Ngôn tỷ nhi, Đồng Cẩm Nguyên cảm thấy như đang khen mình, nụ cười dần xuất hiện trên môi. “Vâng.”
Giang thị nhìn vẻ mặt của con trai, lại thở dài: “Chỉ là, lỡ lần này Ngôn tỷ nhi... nhà bọn họ... Thôi, nương không nói nữa. Nương chỉ cầu mong nhà họ mau cho chúng ta một câu trả lời chắc chắn.”
Vài ngày sau, Trịnh phu nhân mang tin tức đến: Phòng gia đã đồng ý mối hôn sự này.
Ngay khoảnh khắc biết tin, cả Đồng phủ như vỡ òa.
Đồng Cẩm Nguyên, một lão nam nhân hai mươi tuổi, cuối cùng cũng đã đính hôn. Hơn nữa, lần này nhà gái còn tốt hơn tất cả những nhà trước đây, và quan trọng nhất, đó là cô gái mà chính hắn thích.
Đồng lão phu nhân vui đến mức ăn thêm một bát cơm, lại quay sang nói với con dâu thứ: “Ta đã nói mà, hai vợ chồng ngươi đúng là vô dụng, sợ trước sợ sau, không biết chủ động gì cả. Thấy chưa, nếu không có ta, nhà ta không biết còn phải đợi đến bao giờ.”
Giang thị hôm nay rất vui, nên dù Đồng lão phu nhân có nói gì, bà cũng cười đồng ý. Huống hồ, chuyện này đúng là do vợ chồng bà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747414/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.