Đồng lão phu nhân nói: “Bận tâm cái gì chứ. Trong các cháu, con là người ta thương nhất. Con vừa khiến người ta yên tâm, lại vừa khiến người ta không yên tâm. Hồi nhỏ ngoan ngoãn là thế, mà chuyện hôn sự cứ lận đận. Nhưng nếu lần này có thể kết thân với nhà Phòng tu soạn, coi như vận xui của con cũng qua rồi.”
Đồng Cẩm Nguyên đáp: “Tổ mẫu yên tâm, sau này tôn nhi sẽ không để người phải lo lắng nữa.”
Đồng lão phu nhân nghe vậy thì vui ra mặt: “Vậy thì tốt, tốt rồi. Ta thấy, phải bảo cha mẹ con mau chóng tìm người đến Phòng gia cầu hôn mới phải.”
Nghe vậy, Đồng Cẩm Nguyên lại có chút do dự. Hắn vẫn cảm thấy chuyện này nên nói trước với Ngôn tỷ nhi một tiếng thì tốt hơn. Nhưng lời này thì không thể nói với tổ mẫu được.
Suy nghĩ một lúc, Đồng Cẩm Nguyên nói: “Tổ mẫu, chuyện này... hay là cho tôn nhi suy nghĩ hai ngày, hai ngày nữa sẽ trả lời người.”
Đồng lão phu nhân hơi sững sờ, nhưng nghĩ lại, cháu trai mình và Phòng nhị tiểu thư có vẻ đã quen nhau nhiều năm, chắc là muốn bàn bạc riêng với nhau. Bọn trẻ chắc có chuyện không muốn người lớn biết.
Càng nghĩ, Đồng lão phu nhân càng vui: “Được, được, vậy con cứ suy nghĩ hai ngày đi. Sau khi nghĩ kỹ thì báo cho cha mẹ con, để họ chuẩn bị đi cầu hôn.”
Đồng Cẩm Nguyên: “Vâng.” ……
Buổi tối, Thường thị nghĩ đến dáng vẻ kính trọng của chồng mình khi nhắc đến Phòng tu soạn mấy hôm trước. Dù chuyện chưa ngã ngũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747402/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.