“Đồng đại ca, em muốn mua mấy cái máy, huynh biết đó, Thủy Quả Trai của em sắp khai trương, có thể sẽ cần mấy cái.”
Đồng Cẩm Nguyên cười: “Trước khi ta lên kinh thành cũng đã bảo sư phó làm sẵn cho muội rồi, đang để ở trong phủ, lần sau ta mang qua cho muội.”
Phòng Ngôn nghe được sự chu đáo của Đồng Cẩm Nguyên, cười: “Được, vậy đa tạ Đồng đại ca.”
Trên đường trở về, Phòng Nhị Hà nói với Phòng Ngôn: “Đồng thiếu gia năm nay hai mươi tuổi rồi nhỉ, còn con năm nay mới mười ba.”
Phòng Ngôn giả vờ không biết cha mình đang nói gì: “Chắc là vậy ạ.”
Phòng Nhị Hà nghi hoặc: “Nhà bọn họ đến giờ vẫn không có động tĩnh gì, có phải là không muốn kết thân với nhà chúng ta không?”
Nói thật, Phòng Nhị Hà đối với Đồng Cẩm Nguyên vô cùng hài lòng. Mấy năm nay biểu hiện của Đồng Cẩm Nguyên rất đáng khen ngợi, không chọn ra được tật xấu nào. Chỉ là, từ năm ngoái sau khi ông đề cập vài lần chuyện hôn sự của Đồng Cẩm Nguyên và con gái út nhà mình, hình như năm nay nhà bọn họ không nhắc lại nữa.
Người đến cửa cầu hôn con gái nhiều, Phòng Nhị Hà sầu. Mà nếu không ai đến, Phòng Nhị Hà lại càng sầu hơn.
Phòng Ngôn nghe cha mình nói, cười: “Cha, năm nay mới qua mấy ngày, còn chưa ra khỏi tháng Giêng đâu, cha vội gì chứ!”
Phòng Nhị Hà gần đây bận rộn chuyện khai trương cửa hàng ở kinh thành, cảm giác như đã qua rất lâu. Lúc này nghe con gái nói, mới bừng tỉnh: “Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747365/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.