Phòng Ngôn tìm một vị sư phó, sau đó cầm mấy tấm ván gỗ nhỏ, bắt đầu trình bày ý tưởng của mình cho Phòng Nhị Hà và vị sư phó. Nói chưa đến nửa tuần trà, cả Phòng Nhị Hà và vị sư phó đều hiểu ý của Phòng Ngôn.
Chẳng qua, cả hai người đều bị ý tưởng của nàng làm cho kinh ngạc.
Vị sư phó nhíu mày: “Vị thiếu gia này, làm như vậy, liệu có không chắc chắn không? Dù sao các vị cũng là muốn xây phòng. Đồ đạc trong phòng thì nên làm tại chỗ mới phải. Làm sẵn rồi mang đến lắp ráp, chẳng phải là sẽ không vững sao?”
Phòng Nhị Hà tuy miệng không nói, nhưng trong lòng cũng nghĩ y như vậy.
Phòng Ngôn lại cười: “Sao lại không chứ, cái giường Bạt Bộ (giường có khung màn) nhà chúng ta chẳng phải cũng làm ở ngoài rồi mang vào phòng sao, tủ quần áo cũng vậy. Giường có chắc không, tủ có chắc không? Đến lúc đó chúng ta đóng cố định mặt dựa vào tường là được. Khẳng định sẽ vô cùng chắc chắn.”
Ngoài các gian hàng, giống như mấy bốt điện thoại hay nhà vệ sinh công cộng thời trước, đều là kiểu vách ngăn nhỏ như vậy. Chỉ cần có tác dụng ngăn cách là được, còn độ kín thì không cần suy xét.
Nghĩ đến đây, Phòng Ngôn lại giải thích thêm một phen.
“... Mục đích của nhà con chỉ là để ngăn cách, chứ không phải là một căn phòng thật sự như nhà ở. Chỉ cần có tác dụng ngăn cách là tốt rồi. Tấm ván gỗ bình thường có thể thay thế gạch làm vách tường.”
Phòng Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747363/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.