Phòng Ngôn kiến nghị: “Cha, con thấy vẫn nên mở rộng thêm nhiều một chút. Cha không phát hiện sao, người ở kinh thành mua rau dại nhà ta ngày càng nhiều, con sợ mười mẫu đất nhà ta không đủ bán.”
Phòng Nhị Lang kinh ngạc mở to mắt, nhìn Phòng Ngôn: “Mười mẫu đất rau nhà ta mà cũng không đủ dùng sao? Vậy một ngày nhà ta phải bán được bao nhiêu cân rau?”
Phòng Ngôn nghĩ nghĩ: “Tuy không đến một ngàn cân, nhưng mấy trăm cân thì luôn có.”
Phòng Nhị Lang thì thào: “Một ngày nhà ta bán được nhiều rau dại như vậy sao?”
Phòng Ngôn cười: “Đúng vậy, đây mới chỉ tính bán rau dại, nếu tính cả rau dại trong bánh bao, màn thầu, rau trộn, thì còn hơn con số đó nữa. Cho nên, con mới nói là có thể không đủ.”
Phòng Nhị Hà lại nói: “Ngôn tỷ nhi nói có lý. Bất quá, cha tính toán quan sát thêm mấy ngày nữa rồi hẵng khởi công. Mới khai trương ba ngày đầu, ai cũng không biết sau này sẽ thế nào. Lỡ như ba ngày đầu là do những người chúng ta quen biết nể mặt, hoặc là vì danh tiếng của Đại Lang mà đến, vậy thì sau này e là họ sẽ không đến nữa. Chờ thêm mấy ngày, nếu người ngày càng đông, chúng ta liền khai hoang thêm đất mới.”
Phòng Đại Lang trầm tư một lát: “Cha nói cũng không phải không có lý. Chẳng qua gần đây Hàn Lâm Viện có chút bận, con cũng chưa kịp đến cửa hàng xem, cũng không tiện nói nhiều.”
Phòng Ngôn nghĩ nghĩ, tán đồng cách nói của Phòng Nhị Hà: “Cha nói cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747361/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.