Phản ứng đầu tiên của Tiêu Như Ngọc là muốn từ chối, nhưng nghĩ nghĩ lại, liền không từ chối nữa, cười: “Được.”
Phòng Ngôn đưa đồ ăn và bánh bao cho nha hoàn của Tiêu Như Ngọc, sau đó còn dặn nàng ta một số cách chế biến.
Tiêu Như Ngọc đi rồi, Phòng Ngôn liền đi ra ngoài. Hôm nay thời tiết tuy rất lạnh, nhưng người đến ăn cơm lại rất đông. Trong phòng đặt mấy cái bếp lò, khiến cho khách đến ăn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nhìn cửa hàng ngồi chật kín người, hơn nữa trên mặt ai cũng lộ vẻ hài lòng, Phòng Ngôn cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Chẳng qua, so với sự náo nhiệt trong tiệm, quầy rau dại nhà bọn họ, ban đầu đúng là không có nhiều người, trái ngược với cảnh tượng chật cứng bên trong, chỗ bán rau dại chỉ có lác đác vài người.
“Rau dại này chẳng phải là rau dại mọc ngoài đất sao, sao lại bán đắt thế?” Có người cau mày hỏi.
Tiểu nhị kiên nhẫn giải thích: “Vị đại tỷ này, rau dại nhà chúng con tự nhiên là khác với nhà khác. Ngài nếm thử sẽ biết. Ngài không thấy đại thiếu gia nhà chúng con là Trạng Nguyên, nhị thiếu gia cũng là tú tài sao? Chính là vì từ nhỏ ăn loại rau dại này lớn lên đó!”
Bà phụ nhân kia mở to mắt, kinh ngạc hỏi: “Thật không, Trạng Nguyên lang thật sự ăn loại rau dại này lớn lên sao?”
Tiểu nhị quả quyết: “Đúng là như vậy! Bằng không sao thiếu gia nhà chúng con lại thi đỗ Trạng Nguyên! Tuy nói không phải ai ăn loại rau dại này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747354/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.