Tiêu Như Ngọc từ khi biết mình sắp được gả cho Phòng Đại Lang, buổi tối cười đến mức không ngủ được, mỗi ngày đều ngóng bà mối tới cửa cầu hôn. Nàng hận không thể định ngay hôn kỳ, nếu là ngày mai luôn thì càng tốt, như vậy cũng tránh đêm dài lắm mộng, xảy ra biến cố gì.
Cuối cùng, trong sự mong chờ tột độ của Tiêu Như Ngọc, Trần đại nhân và Trần phu nhân đã đến tướng quân phủ vào mấy ngày nghỉ gần đây.
Mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, cũng định ra hôn kỳ vào tháng Mười sang năm.
Từ đó, ở kinh thành không còn ai dám cười nhạo Tiêu Như Ngọc nữa. Đồng thời, kinh thành cũng dấy lên một trào lưu theo đuổi người mình yêu còn cuồng nhiệt hơn. Rốt cuộc, đã có tấm gương thành công của Tiêu Như Ngọc bày ra trước mắt.
Một ngày nọ, Phòng Đại Lang vừa bái kiến Hoàng thượng xong, chuẩn bị xuất cung thì Tần Mặc (Lục hoàng tử) đi tới, cười: “Nghe nói ngươi và Tiêu tiểu thư của tướng quân phủ đính hôn, thật là chúc mừng.”
“Đa tạ Lục hoàng tử.” Phòng Đại Lang cung kính.
Tần Mặc gật đầu: “Ừm, ta nghe nói các phu nhân ở kinh thành ai cũng đến nhà ngươi xin rượu nho, cũng không biết rượu đó ngon đến mức nào.”
Phòng Đại Lang khiêm tốn: “Bẩm Lục hoàng tử, lời đồn chắc là có nhầm lẫn, rượu đó không ngon như lời đồn đâu ạ.”
Tần Mặc nghi hoặc: “Ồ? Vậy sao? Bất quá, ngon hay không, chỉ có tự mình nếm mới biết được. Phòng hàn lâm sắp về nhà à? Vừa hay, ta cũng tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747345/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.