Phòng Ngôn trong lòng vui vẻ, đọc mấy lần xong, liền lấy giấy bút ra bắt đầu viết thư trả lời.
“Đồng đại ca: Hôm trước về đến nhà, em liền bắt đầu...”
Phòng Ngôn không giống Đồng Cẩm Nguyên, quý chữ như vàng, nàng lải nhải viết rất nhiều. Gần như đem tất cả mọi việc nàng làm mấy ngày nay từ sáng đến tối đều viết ra hết, viết đầy hai trang giấy mới dừng lại. Viết xong, nhìn chữ của mình, lại liếc nhìn chữ của Đồng Cẩm Nguyên, lập tức cảm thấy một trời một vực.
Cũng không biết vì sao, chữ của nàng dù có viết thế nào cũng không có được cái hồn như chữ của người cổ đại bản địa như Đồng Cẩm Nguyên. Bất quá, ít nhất cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, nàng cũng đâu phải muốn đi thi nữ Trạng Nguyên, cho nên như vậy là đủ rồi.
Viết xong, nàng niêm phong thư lại. Sau đó giao lá thư cho tiểu nhị ngày mai đi phủ thành giao hàng.
Khi Đồng Cẩm Nguyên nhận được lá thư dày cộp, tâm tình vô cùng kích động. Hắn đọc đi đọc lại từng chữ một. Vừa đọc, vừa cười. Đọc xong một lần lại đọc một lần nữa, lại cười thêm một lần nữa.
Nghĩ đến lá thư ngắn ngủi trước đó của mình, dường như có chút không đủ nhiệt tình? Nghĩ lại, Đồng Cẩm Nguyên cũng bắt đầu thử viết lải nhải thật nhiều chữ giống như Phòng Ngôn. Bất quá, với tính cách của hắn, có lải nhải đến mấy cũng viết không được bao nhiêu, một trang giấy là đủ rồi.
Viết xong, hắn cũng không chờ đến ngày hôm sau, lập tức tìm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747324/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.