Hơn nữa, qua mấy năm tiếp xúc, nàng cũng không cảm thấy Đồng phu nhân là người thích chiếm tiện nghi của người khác.
Quả nhiên, liền nghe Giang thị nói: “Vậy thì ta không khách khí nhận nhé. Dạo này khí sắc ta ngày càng tốt, không biết bao nhiêu người hỏi thăm, họ còn tưởng ta dùng loại hương liệu cao cấp nào, ta nói với họ là nhờ uống rượu nho mà họ còn không tin. Lần này thì tốt rồi, ta có thể chỉ họ đến cửa hàng nhà các con. Khi nào rượu nho lên kệ nhớ báo ta một tiếng, đến lúc đó ta cũng mua một ít biếu mấy vị phu nhân quen biết.”
Phòng Ngôn nghe Giang thị nói xong, hành lễ: “Đa tạ phu nhân. Rượu nho nhà con mấy ngày nữa sẽ lên kệ, chính là mùng một tháng sau ạ.”
Giang thị nghe Phòng Ngôn nói, liền liếc nhìn đứa con trai không biết tranh thủ của mình một cái.
Đồng Cẩm Nguyên bị mẹ lườm, trong lòng rất bất đắc dĩ. Nhưng nhìn tiểu cô nương đang nói chuyện vui vẻ với mẹ mình, hắn cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, Phòng Ngôn nói: “Đúng rồi, còn chưa kịp cảm ơn phu nhân. Đa tạ phu nhân đã giới thiệu mấy vị thợ thêu cho cửa tiệm của đại tỷ con.”
Giang thị nói: “Khách khí làm gì, có phải chuyện gì to tát đâu.”
Mấy người đang nói chuyện, Phòng Ngôn thấy cha nàng ở dưới lầu tìm, vội vàng cáo từ Giang thị: “Phu nhân, hôm nay con phải cùng cha về nhà, cha con đang ở dưới tìm, con xin phép cáo từ trước.”
Giang thị cũng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747321/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.