Phòng Ngôn cảm thấy thật sự quá không thể tin nổi, nàng vẫn không nhịn được hỏi: “Là vì đại ca đỗ Trạng Nguyên sao?”
Phòng Nhị Hà vẻ mặt bí hiểm gật gật đầu: “Đúng vậy, chính là nguyên nhân đó.” “Nhưng mà, đại ca đỗ Trạng Nguyên... Vì sao cửa hàng ở phố Xuân Minh tăng trưởng lại không bằng bến tàu? Lẽ ra không nên như vậy. Phố Xuân Minh tăng trưởng còn xem là bình thường. Sao bến tàu lại bất thường như vậy?”
Phòng Nhị Hà nhịn không nói cho con gái biết, mà nói: “Chờ ngày mai con đi cùng cha, đến lúc đó con sẽ hiểu. Cha cũng vừa mới đi xem qua, ngày mai cũng đi xem lại.”
Phòng Ngôn thấy Phòng Nhị Hà không nói, nàng cũng không hỏi nữa. Chỉ là trong lòng ngứa ngáy, như có trăm móng vuốt cào.
Phòng Nhị Hà đột nhiên nhớ tới chuyện Lưu chưởng quỹ nói lúc trưa, hỏi: “Con đi giúp Đồng thiếu gia giải quyết vấn đề bản vẽ ở tiệm mộc rồi à?”
Phòng Ngôn gật đầu: “Cũng xem như giải quyết rồi, con xem bản vẽ, đưa ra một số ý kiến. Bất quá cụ thể có thành công hay không, còn phải xem lại. Dù sao cũng chưa làm ra, chờ đến lúc làm, con lại qua xem.”
Phòng Nhị Hà không nghĩ nhiều, mà vui mừng gật đầu: “Ừm, rất nên làm. Đồng gia vẫn chia hoa hồng cho con, còn giúp nhà ta nhiều như vậy, giúp lại một tay cũng là nên.”
Phòng Ngôn gật đầu. Chờ đến sáng hôm sau, Phòng Ngôn hiếm khi dậy thật sớm, thay một bộ nam trang, chạy ra sân trước tìm cha. Giờ Thìn, người ăn sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747304/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.