Vương thị nghe con gái nói xong, cảm thấy con gái cần hơi nhiều người, bà hỏi: “Gộp cả lại thì tổng cộng cần bao nhiêu người?”
Phòng Ngôn nói: “Khoảng mười lăm người ạ.” Nghe thấy con số này, Phòng Nhị Hà và Vương thị nhìn nhau một cái.
Phòng Nhị Hà nói: “Nếu cần mười lăm người, ta thấy cũng không cần phải nói mời ai nữa, phỏng chừng trong thôn chúng ta số người có thể ra làm việc cũng chỉ khoảng hơn hai mươi người, trừ đi một số người không dùng được, cũng chỉ còn mười mấy người thôi.”
Phòng Ngôn sững sờ: “Ít vậy sao?” Phòng Nhị Hà nói: “Như vậy cũng coi là nhiều rồi. Phải biết thôn chúng ta tổng cộng mới hơn một trăm người.”
Vương thị cười: “Đúng vậy, có nhà việc nhiều, vừa phải cho gà cho heo ăn, còn phải chăm sóc người già trẻ nhỏ, đâu có thời gian ra ngoài làm việc. Có nhà việc đồng áng nhiều, cũng không có thời gian qua đây.”
Phòng Ngôn nghe Phòng Nhị Hà và Vương thị nói xong, đột nhiên cảm thấy mình có chút ngây thơ. Thôn Phòng gia nhỏ thế nào nàng cũng biết, nhưng lúc cần dùng người lại không nghĩ tới nhiều như vậy. Bất quá, nếu người trong thôn không có ai thích hợp, nàng thà đi thôn khác tuyển người, chứ không thể để những kẻ gian dối ở lại.
Nghĩ đến đây, Phòng Ngôn nghiêm mặt, nói: “Cha, nương. Có một số việc con thấy vẫn nên nói rõ ràng, bất kể có tuyển đủ người trong thôn hay không, một số người lười biếng không làm việc, con tuyệt đối sẽ không giữ lại. Mong cha thông cảm.”
Phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747283/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.