Đối với chuyện trước đây, Phòng Nhị Hà không muốn tính toán. Mọi người đều là người một nhà, nhà bọn họ hiện giờ tuy phát đạt, có tiền có thế, nhưng ông cũng không làm ra được loại chuyện trả thù đó, nhiều nhất cũng chỉ là làm ngơ mà thôi. Giống như Phòng Tam Hà mà ông ghét nhất, có chuyện gì, nên mời hắn đến vẫn sẽ mời hắn đến. Nhưng nếu bảo ông giúp đỡ, thì tuyệt đối không có khả năng. Ông không trả thù đã là ân huệ lớn nhất đối với Phòng Tam Hà rồi.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Trừ bỏ Phòng Đại Hà làm hỏng không khí, suốt cả ngày, nhà Phòng Nhị Hà đều vô cùng náo nhiệt. Chờ đến khi khách khứa đều đi rồi, những người quen trong thôn cũng chậm rãi rời đi.
Buổi tối nằm trên giường, tâm tình của Phòng Nhị Hà và Vương thị vẫn còn có chút kích động. Bọn họ kích động vì con trai đỗ Trạng Nguyên, còn về Phòng Đại Hà, hiện giờ đã sớm không còn ở trong mắt Phòng Nhị Hà, căn bản không nhớ đến chuyện đó nữa.
Nói chuyện một hồi, Vương thị đột nhiên nghĩ tới một việc, bà xoay người nhìn Phòng Nhị Hà, nói: “Hôm nay Đồng lão gia có nói với ông chuyện gì không?”
Phòng Nhị Hà có chút không hiểu, hỏi: “Nói chuyện gì? Chuyện gì chứ? Không có.”
Vương thị vừa nghe lời này, nói: “Có lẽ là ta nghĩ nhiều, cũng không có gì.”
Lời này của Vương thị ngược lại khơi dậy lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747264/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.