Chỉ là… nghĩ đến chênh lệch giữa hai người bọn họ, nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Phòng Ngôn đối với hắn, lòng hắn lại chùng xuống.
“Mẹ, con và nàng ấy là không có khả năng, người đừng nghĩ nhiều.”
Giang thị đang đắm chìm trong niềm vui sướng từ trên trời rơi xuống, đột nhiên nghe Đồng Cẩm Nguyên nói những lời chán nản như vậy, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất. Bà hỏi: “Vì sao lại không có khả năng? Trai chưa vợ, gái chưa chồng, sao lại không có khả năng?”
Đồng Cẩm Nguyên thu lại thần sắc, mím môi, không nói.
“Chẳng lẽ con không thích con bé?”
Đồng Cẩm Nguyên nghe vậy, nói: “Mẹ, đây không phải là vấn đề thích hay không. Giữa chúng con chênh lệch quá nhiều, nhi tử năm nay đã mười chín tuổi, lại còn mang cái tiếng xấu như vậy. Ta không muốn làm hại cô nương nhà người ta. Nhi tử đã sớm tính toán cả đời không lập gia thất.”
Giang thị nghe xong lời này, lạnh giọng: “Cẩm Nguyên, con đang nói cái gì vậy!”
“Mẹ!”
Giang thị tức đến nước mắt lưng tròng, ngồi xuống giường, nói: “Con trai ta, sao con lại khổ mệnh như vậy. Những chuyện đó sao có thể trách con được, bọn họ đâu phải tự dưng mà c.h.ế.t, rõ ràng là do nghiệp chướng của chính họ. Sao có thể đổ lên đầu con được.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Đồng Cẩm Nguyên đứng yên tại chỗ không nói gì, cúi đầu nhìn sàn nhà, không biết đang suy nghĩ điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747247/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.