Ngay cả Giang thị cũng rất muốn gặp Vương thị một lần, nhưng đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội. Thật không biết bà rốt cuộc là người như thế nào. Sao lại có thể nuôi dạy ra được người con trai học giỏi như vậy, và cô con gái lanh lợi đến thế.
Sau khi gặp mặt, Giang thị nhiệt tình chào hỏi Vương thị.
Tính tình biết lễ nghĩa, dịu dàng ít lời của Vương thị lập tức khiến Giang thị có cảm tình. Hai người phảng phất như những người bạn cũ lâu năm không gặp, đứng nói chuyện dưới gốc cây nhân duyên trong chùa.
Nói qua nói lại, Giang thị khó tránh khỏi bắt đầu khen ngợi Phòng Đại Ni và Phòng Ngôn. Bà kéo tay Phòng Ngôn, nói: “Lâu rồi không gặp, hai chị em con đã lớn thế này rồi, lại càng ngày càng xinh đẹp, còn biết lễ nghĩa như vậy. Vừa rồi ta suýt nữa không nhận ra.”
Vương thị khiêm tốn: “Hai đứa nó lớn lên ở trong thôn, không hiểu quy củ gì, không dám nhận lời khen của phu nhân.”
Giang thị lại nói: “Sao lại nói vậy, ta là vô cùng thích hai cô con gái nhà bà. Cái cửa hàng hồi môn kia của ta, thật sự là nhờ Ngôn tỷ nhi rất nhiều. Con bé vừa xinh đẹp lại vừa thông tuệ, ta quý nó lắm.”
Vương thị liếc nhìn Phòng Ngôn: “Còn không mau cảm ơn phu nhân đã khen.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Ngôn ngoan ngoãn hành lễ: “Đa tạ phu nhân đã khen.”
Giang thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747244/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.