Phòng Nhị Hà liếc nhìn Vương thị, niềm vui trên mặt Vương thị không thể che giấu được. Ông cũng cười, quay đầu nói với Cao Đại Sơn đang quỳ trên đất: “Đại Sơn, con đứng lên trước đã rồi hẵng nói. Còn chuyện cầu hôn Đại Ni nhà ta, hay là hôm nào con mời bà mối đến cửa đi.” Bất kể là triều đại nào, nam nữ hai bên thành thân, luôn cần một người trung gian làm bà mối để điều đình mọi chuyện.
Cao Đại Sơn không đứng dậy, mà vẫn quỳ trên đất nói tiếp: “Thưa thúc thẩm, mấy năm nay con vẫn luôn ở tiền tuyến đ.á.n.h giặc, chiến sự rất căng thẳng, không có thời gian viết thư. Hiện giờ chiến tranh đã kết thúc, con còn lập được công, tướng quân đã phong con làm bách hộ. Triều đình đến lúc đó còn có khen thưởng, chắc chắn sẽ không để Tĩnh tỷ nhi đi theo con chịu khổ.”
Phòng Nhị Hà nghe được chức quan của Cao Đại Sơn, càng ngày càng hài lòng. Kỳ thực, cho dù Cao Đại Sơn không có chức quan, ông cũng vẫn rất thích chàng trai này.
Phòng Đại Lang lại nói: “Bách hộ trong quân doanh không dễ thăng như vậy, ngươi làm thế nào mà lên được?”
Bách hộ, nghe tên đoán nghĩa là chức quan quản lý khoảng một trăm người. Tuy nghe có vẻ không có gì ghê gớm, nhưng ở triều đại này, đây lại là một chức quan thế tập, quan chính lục phẩm. Tri huyện mới là lục phẩm hoặc tòng lục phẩm, có nơi thậm chí là thất phẩm, thế là đủ biết chức quan bách hộ này lớn đến mức nào.
Cao Đại Sơn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747236/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.