Hồ Bình Thuận bị Đồng Cẩm Nguyên nói làm cho ngẩn người, một lúc lâu sau, chờ Đồng Cẩm Nguyên nói xong, ông mới nói: “Nhưng mà nhị tiểu thư nhà chúng tôi thật sự không có bị bệnh gì, cô ấy vừa mới còn ở tiệm dạo một vòng nói chuyện với tôi mấy câu. Đây này, vừa mới cùng lão gia đi cửa sau về nhà rồi.”
“Nhị tiểu thư nhà ông về nhà rồi?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hồ Bình Thuận gật đầu: “Đúng vậy, vừa mới đi.”
Đồng Cẩm Nguyên nghe Hồ Bình Thuận nói xong, trong lòng dâng lên một cảm giác không nói rõ được, hắn mím môi: “Ừm, nếu nhị tiểu thư không sao, vậy ta đi trước đây.”
Hồ Bình Thuận mang theo vẻ mặt nghi hoặc nhìn bóng lưng Đồng Cẩm Nguyên rời đi, lắc lắc đầu.
Phòng Ngôn dạo gần đây tâm trạng thật sự không tốt lắm, cho dù nhìn thấy năm mươi mấy bình rượu nho trong hầm rượu, tâm trạng nàng vẫn không thể khá lên. Nàng cảm thấy có lẽ mình đã bị bệnh, hơn nữa còn là tâm bệnh! Một tháng sau, Phòng Ngôn cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Thôi, những chuyện này đều là lo bò trắng răng.
Nhìn sổ sách mà chưởng quỹ tiệm trái cây đưa tới, Phòng Ngôn cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Cây ăn quả trên núi nhà họ sau khi ra trái một mùa năm nay, chờ đến sang năm, hương vị chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều. Đến lúc đó, nàng có thể lên phủ thành mở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747234/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.