Qua mấy ngày, Đồng Cẩm Nguyên nhìn thấy Phòng Ngôn ở phố Xuân Minh, liền nói: “Ngôn tỷ nhi, chiêu thức tiếp thị tốt như vậy, cô nghĩ ra thế nào vậy? Ngay cả vị chưởng quỹ lợi hại nhất của Đồng gia chúng ta cũng phải tự than không bằng.”
Phòng Ngôn nhướng mày: “Đồng đại ca, sao nào, huynh muốn cho chưởng quỹ nhà huynh đến học ta sao? Bất quá, ta là phải thu phí đó nha.”
Đồng Cẩm Nguyên hứng thú hỏi: “Phí là bao nhiêu, ta thấy chưởng quỹ chưa cần đến học vội, để ta học trước rồi hẵng nói.”
Phòng Ngôn cười: “Đồng đại ca, nếu huynh đến học, thì không cần thu phí, chúng ta thân quen như vậy rồi mà.”
Đồng Cẩm Nguyên chắp tay: “Đa tạ Phòng tiểu thư.”
“Đồng thiếu gia khách sáo rồi.”
Bất quá, Phòng Ngôn vẫn nói vài câu: “Đây có lẽ là do những nơi khác nhau thì phải áp dụng phương thức tuyên truyền khác nhau. Phố Xuân Minh nằm ở bên trong, con phố này có tương đối nhiều chỗ ăn uống, vị trí nhà ta cũng không quá bắt mắt, cho nên cần phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm để loan tin, cho người ta biết nhà ta ở đây. Bởi vì chúng ta muốn thu hút chính là người bản địa ở phủ thành, bọn họ có rất nhiều là phụ nữ và trẻ em, cho nên dùng "chỉ quả" để hấp dẫn họ một chút.”
Nói đến đây, Phòng Ngôn dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Còn bến tàu thì khác, ngay từ đầu chúng ta cũng phát trái cây cho phu khuân vác làm việc ở bến tàu, nhưng hiệu quả không tốt lắm. Bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747232/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.