Không ngờ là, bùa bình an còn chưa kịp dùng đến, đối phương đã đồng ý yêu cầu của nàng.
“Đa tạ.” Đồng Cẩm Nguyên cất lá bùa đi.
Phòng Ngôn nói: “Ngài không chê là tốt rồi.”
Đồng Cẩm Nguyên nói: “Sao lại chê được, Ngôn tỷ nhi có thể nhớ đến ta, ta đã rất vui rồi. Sao lại ghét bỏ chứ. Chùa Hoàng Minh hương khói xưa nay vẫn luôn vô cùng thịnh vượng.”
Nhắc tới chuyện này, Phòng Ngôn liền có chuyện muốn nói, nàng than thở: “Đúng vậy, lần đầu tiên ta đi chùa miếu lớn như vậy. Bên trong người đông thật. Ta với cha thậm chí còn không vào được chính điện để vái lạy, người thật sự quá đông, hôm đó trời lại còn nóng nực, chúng ta đành vội vàng trở về. Nghe nói ở đó có vị Độ Pháp đại sư rất nổi tiếng, cũng không biết có linh nghiệm không.”
Nhắc đến Độ Pháp đại sư, Đồng Cẩm Nguyên liền nghĩ tới mệnh số của mình, hắn bưng ly trà trên bàn lên uống một ngụm, che giấu sự bối rối.
“Có lẽ là rất linh nghiệm. Rất nhiều chuyện cũng không phải thần phật có thể tính ra được, vẫn là phải dựa vào chính mình.”
Phòng Ngôn tuy rằng chính mình cũng có chuyện thần quái, cũng coi như là người từng gặp thần phật, nhưng vẫn gật đầu: “Huynh nói đúng.”
Một lát sau, Chiêu Tài liền mang sổ sách đến.
Đồng Cẩm Nguyên đặt sổ sách trước mặt Phòng Ngôn, nói: “Đây là tiền lời từ máy tuốt hạt ngô cho đến nay, cô xem qua đi.” Nói xong, Đồng Cẩm Nguyên liếc nhìn Chiêu Tài, Chiêu Tài vội vàng đặt chiếc rương nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747229/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.