Cẩu Thặng dập đầu cảm ơn Phòng Ngôn rồi lui xuống.
Tuy rằng số tiền tiết kiệm của Phòng Nhị Hà vào tháng chín gần như đã tiêu hết, nhưng thu hoạch mấy tháng sau đó vẫn vô cùng khả quan. Tiền lời của cửa tiệm ở bến tàu tuy không bằng phố Xuân Minh, nhưng cũng rất đáng kể. Ba cửa tiệm ở huyện thành, hai cửa tiệm ở trấn trên, cộng thêm hai nhà ở phủ thành, gộp lại cũng có khoảng bảy tám ngàn lượng thu nhập.
Đàn gà và heo nuôi ở hậu viện họ cũng chưa từng đem bán.
Phòng Ngôn nhìn đàn gà, nghĩ ra một ý tưởng rất hay, đó là bán bánh bao nhân thịt gà. Nói thật, nếu làm vậy, gà nhà họ còn không đủ dùng. Cho nên chỉ có thể phối hợp với thịt gà mua bên ngoài để làm nhân bánh bao.
Không chỉ gà, mà heo cũng không đủ. Một ngày một con heo cũng không đủ chia cho bảy cửa tiệm, huống hồ heo nuôi lớn cũng tương đối chậm. Cho nên, bọn họ cũng làm giống như gà, là trộn lẫn với thịt heo mua bên ngoài để làm nhân bánh bao.
Cứ như vậy, cũng giải quyết được một phần vấn đề về gà và heo.
Cách một thời gian, bọn họ lại phải mua một lứa gà con hoặc heo con.
Một năm mới sắp đến, Phòng Đại Ni cũng sắp 16 tuổi, Cao Đại Sơn đã đi được gần ba năm. Mắt thấy lời hẹn ba năm sắp đến, Phòng Đại Ni dạo gần đây cũng chẳng có tinh thần.
Phòng Ngôn cũng biết trong lòng Phòng Đại Ni đang nghĩ gì, nhưng nàng cũng không biết nên khuyên giải an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747224/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.